Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 10 : Cuộc gặp gỡ định mệnh

Ngày đăng: 19:06 19/04/20


VŨ THIÊN MINH (17 tuổi)



Nick name: Bin.



• Người thừa kế tập đoàn tài chính Thiên Tôn,người được ba anh tin tưởng lựa chọn kế nhiệm quản lý khi ông về già,anh trai Nike.Vào học viện để học cũng là muốn thực hiện ước mơ thay một người.



• Chàng bạch mã hoàng tử trong mộng của mọi đối tượng,vẻ bề ngoài trang nhã,lịch thiệp và có một nụ cười ấm áp.Body siêu chuẩn,chiều cao:1m83.



• Anh dịu dàng là người không để tâm đến hay chú trọng một vẻ bề ngoài hoàn hảo.Yêu sự giản dị,đơn thuần và trong sáng.



• IQ: 400/400.



Nhìn người con trai đang bước đến,anh khẽ lắc đầu,cảm giác kia có lẽ là sai lệch.



_Lúc nãy em nhìn thấy 2 cô bé từ đây bước ra,có chắc là không có gì không?



Vẫn là thái độ móc họng này,nhưng so với 9 năm trước,Nike hoàn toàn là một con người khác.



VŨ KHẢI NGUYÊN (17 tuổi)



Nick name: Nike.



• Ông trùm tiêu tiền cho những buổi tiệc thâu đêm từ khi hiểu được mọi thứ,hối hận và đau khổ đè nén khi học được cách cảm thông,nhị thiếu gia tập đoàn tài chính Thiên Tôn.Không thích âm nhạc nhưng lại học âm nhạc và đặc biệt rất giỏi về mảng này.



• Điển trai và có ngoại hình chuẩn,nhà giàu và galant,nhiều cô gái đến rồi đi chỉ trong vòng một ngày.Body siêu chuẩn,chiều cao:1m83.



• Anh hiếu thắng,kiêu ngạo và chẳng xem ai ra gì,trừ một người khiến anh phải dằn vặt từ ngày này qua ngày nọ,từ năm này sang năm khác,chỉ muốn thử cảm giác được tha thứ một lần.



• IQ: 400/400.



_Anh có cảm giác..con bé vẫn còn tồn tại!Nhưng..không biết chính xác!



Nhìn Bin,Nike cau mày.



____________________



"Người con trai lúc nãy rất quen thuộc,rốt cuộc dạo này mình bị sao vậy?Gặp ai cũng có cảm giác quen,không xong rồi,dây thần kinh của mình..."



Bất giác dừng lại nhanh như chớp nó cố chạy vụt đi,Anny đưa mắt nhìn theo gãi gãi đầu,rốt cuộc là nó bị sao vậy?



*Hộc hộc*



Trở về chỗ cũ nó xoay vòng quanh tìm kiếm,kì lạ,không nhìn thấy anh,ngẫm lại một lúc nó chợt thở dài,nếu người đó là Bin thì nó sẽ làm gì?Ngốc thật!



_Mình bị điên rồi!Không nên nghĩ là anh ấy.Dù sao,cũng đã lâu như vậy,không ai còn chịu nhớ đến mình,cũng phải mà,không nghĩ thì tốt hơn!
Anh mỉm cười lôi từ phía sau ra trước mặt nó một đóa hoa hồng,trông chúng còn rất tươi.Nhìn thấy hoa hồng nó khẽ cười đưa tay sờ nhẹ vào chúng,đúng thật nó rất thích hoa hồng.



_A!



Nó giật mình rụt vội tay ra,nhìn vết máu trên ngón tay mặt nó khẽ nhăn lại,máu giống như câu chuyện 9 năm trước.Lùi lại phía sau cả người nó run rẩy khụy xuống ôm lấy đầu.



_Thiên thần nhỏ! Em làm sao vậy?



Anh luống cuống khụy gối xuống cạnh bên nó ôm chầm,bàn tay rắn chắc khẽ khàng vuốt nhẹ lên mái tóc nó an ủi.



_Hức hức!



_Đừng sợ! Anh ở đây!



Nó sợ hãi vội vàng nhắm chặt mắt lại,một hình ảnh đáng sợ hiện hữu trong đầu.



*Cạch*



Hướng mắt nhìn vào trong,cô gái nhỏ nấp sang một bên quan sát.



*Chát*



*Bịch*



Ngã xuống sàn nhà người đàn bà nhìn lên chồng mình tức giận,đôi mắt oán hận đến tột cùng.



_Cô là một con đàn bà không biết xấu hổ!Tôi nhất định phải giết chết cô!



_Anh có giỏi thì giết chết tôi,dù sao tôi cũng phải li dị với anh!



_Được!-Người đàn ông nhấn mạnh rồi cầm lấy chậu hoa hồng ở bên cạnh dơ lên cao_Cô đi chết đi!



_Ba..đừng mà!



*Trở về thực tại*



Nó giật mình đẩy vội Paul ra hoảng hốt chạy vụt đi,nhìn theo bóng nó anh bất chấp lao theo một mạch.



Chạy được một lúc nó bỗng khựng lại,đưa tay sờ nhẹ lên đầu rồi ngã xuống bất động.



*Cộp*



Một bóng dáng người cao ráo cúi xuống nhấc bổng nó lên,kèm theo đó là một cái lắc đầu.Nằm gọn trong vòng tay người con trai kia,nó khẽ khàng khép chặt mắt.