Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 14 : Người cầm ô

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


_Con bé này! Mau nghe điện thoại cho anh!Có biết trời sắp mưa không hả?Thật là..



Đứng ngoài khuôn viên Ken cau mày,anh liên tục gọi điện cho nó nhiều lần nhưng vô dụng.



Đứng từ trong nhìn ra,Anny thở dài bước đi lại phía Ken chạm nhẹ vào người anh.Quay sang cô,anh vội vàng tắt điện thoại.



_Anh 2! Hay chúng ta đi tìm nó đi,trời sắp mưa rồi kìa,nó lại không mang theo ô!



Cô cho ý kiến,nhìn em gái anh khẽ gật đầu.



____________________



*Ào Ào*



Mưa rồi sao?



Xiết lấy đôi bờ vai thon nhỏ nó nhăn mặt,cả cơ thể hiện tại phát run lên.Lần nào cũng vậy,lúc nào nó thê thảm nhất cũng là trời mưa,không muốn mang hai màu sắc kia cũng không được.



Cắn chặt môi nó tìm kiếm điện thoại bên trong người,nhưng ngốc thật,nó đâu mang theo chứ!



Xen kẽ giữa màn mưa đôi chân nhỏ nhắn tiếp tục bước vội,mỗi bước đi lạnh lẽo đến điên người.



*Kítt*



*Cạch*



Mở nhẹ ô ra,người con trai bên trong xe nhanh chóng bước xuống đường,khẽ khàng đóng cửa anh từ từ quay người lại.



*Bịch*



_A!



Nhìn xuống người con gái vừa đâm sầm vào mình,người con trai kia khẽ đưa bàn tay giữ chặt nó.



Cảm nhận hơi ấm kì lạ nó giật mình từ từ lùi lại phía sau,ngước nhìn anh khuôn mặt nó đỏ bừng vì ngại.Anh ta thật sự có chút gì đó rất đẹp,nhưng lại rất lạnh lùng.



Người cầm ô tiến lại gần phía nó đưa ra che chắn tận tâm cho người con gái trước mặt mình,nhìn anh nó cười nhạt.Tên này bị điên rồi sao?Nó đã ướt nhem thế kia còn muốn che cho nó!



_Cầm lấy ô này rồi mau về nhà đi! Con gái mà lại ra ngoài giờ này sao?Còn dầm mưa nữa!



Người con trai kia nhắc nhở,anh tận tâm cầm lấy bàn tay nó lên rồi đặt nhẹ chiếc ô vào.



Giữ lấy ô nó nhìn anh khẽ gật đầu,nhưng chưa xong,chiếc áo trench coat màu đen kia cũng được người con trai đó cởi ra,rồi lạnh lùng khoác lên người nó.Chạm nhẹ khuôn mặt vào ngực anh ta,nó khẽ giật mình.



_Áo này em giữ lấy! Có cơ hội hãy trả cho tôi! Mau về nhà đi!



Anh lạnh lùng bước nhanh qua đường,nhìn vào theo bóng dáng kia nó bắt gặp anh ta ghé vào một căn nhà hàng sang trọng.




_Thả em ra! Em muốn đi ngủ!



*Bịch*



*Bịch*



Màn đánh thứ ba trong ngày,Ken mặt dày xiết chặt nó một lần nữa.



*Cạch*



*Oáp*



Tiếng ai đó ngáp dài ngáp ngắn đứng tựa cửa trau mày,tiến đến phía Ken,cô kéo kéo áo anh.



_Anh 2! Làm ơn cho em ngủ! Đừng để em nửa đêm còn đi canh chừng anh chứ!



Cô dụi dụi mắt nói,nghe thấy cô anh méo xệch miệng quay lại.



_Đi về phòng mau lên! Em thích làm bóng đèn đến vậy à?



Cô trầm mặt tiếp tục kéo kéo áo Ken.



_Đi về phòng ngủ ngay cho em! Em không cho phép anh xiết chặt Angel như vậy,chưa thấy ai mặt dày như anh vậy á!



Quay sang em gái,anh cau mày buông nó ra,cô gái trong tay anh hiện tại ngủ ngon lành.Nó không thể chờ được anh buông ra,nên đành bất chấp ngủ thiếp.



Nhìn thấy khuôn mặt say ngủ này Ken mỉm cười,còn miệng Anny méo xẹo.



_Anh 2! Đi về phòng cho Angel ngủ! Nó mệt cả ngày hôm nay rồi! Anh như vậy là rất tàn ác!



_Được rồi! Đợi một chút!



Anh cau mày quay sang cô.



Quay lại nó là khuôn mặt đậm chất dịu dàng,đặt nhẹ con người kia xuống giường,Ken tận tâm đắp chăn cẩn thận.



_Chưa thấy ông anh nào như anh,chỉ biết lo cho người mình thích,còn em gái không ra cái gì hết!



Anny ganh tỵ.



_Vậy mau đi kiếm một anh đi! Ở đó mà càm ràm,hừ!



Anh hừ nhẹ rồi đứng dậy quay đi,nhìn lại nó Anny nhanh chóng cúi xuống.



_Baby ngủ ngon!