Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 26 : Đi nhầm phòng! nhầm phòng của em rồi!

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


_Tiêu Nhiên! Bọn em ở đây!



Hướng mắt về phía hai con người đang vẫy tay,gương mặt ai kia bất giác mỉm cười.Hóa ra hai đứa nhóc này,bí mật đến đón anh như trong kế hoạch.



Nhận lấy vali từ K.O,Ken quay sang tài xế đưa vội cho ông,rồi gật đầu.



_Bác đem hành lý ra ngoài xe trước,sau đó chờ bọn cháu! Bọn cháu sẽ ra ngay!



_Dạ thưa Phong thiếu gia!



Người đàn ông cúi đầu rồi nhanh chóng quay đi,khi bóng ông dần xa,Anny quay sang K.O cười lém lỉnh.



_Anh họ,anh nói xem,lần này anh đến đây có phải là vinh dự của tụi em không?



Cô nhướng mày,trong lời nói có chút trêu ghẹo,ông anh này đâu có nhiều thời gian đến mức đến đây,nếu không phải vì kế hoạch kia,chắc chắn không bao giờ anh có giờ rảnh.



_Hai đứa có thấy đây là một niềm vinh dự hay không?Chứ thật ra,anh thấy hai đứa rất biết cách hành hạ người khác!



Đặt hai tay trong túi quần,con người đạo mạo trước mặt nói móc,anh mất thời gian bay đến đây,đáng ra phải được nghỉ ngơi,nhưng không ngờ,hai cô cậu này,lại cản đường chặn lối.



_Không đúng,đây chỉ là một cái cớ,nói thật,Tiêu Nhiên nhà ta,chỉ nghĩ đến em gái thôi,đời nào,anh lại có lòng tốt bay về đây thăm tụi em?Đúng chứ?



Đi một vòng quanh K.O,khuôn mặt Ken hiện rõ sự chăm chọc,còn con người còn lại khẽ mỉm cười.



_Xem nào,bây giờ em cũng muốn ganh tỵ với em gái của anh sao,chàng trai?



Đặt tay lên vai Ken,anh cười nhếch,quang cảnh xung quanh nồng nặc mùi sát khí khiến Anny trau mày.



_Được rồi,chúng ta mau về nhà thôi,hai người chiếm hết cả một buổi sáng rồi đấy!



Cả hai hướng mắt nhìn vào Anny thở dài,tự bao giờ,cô em gái này trở nên nghiêm túc vậy?Lại yêu quý từ thời khắc nữa kia?



______________________



*Biệt thự Pink*



Cuộn tròn trong chiếc chăn,con người kia trở mình sang bên phải rồi lại sang bên trái,cứ vậy cho đến khi mệt mỏi.



Đưa mắt lên trần nhà,nó khóc không ra tiếng,chân bị đau khó đi lại được,còn cổ họng vì bệnh mà không thể cất lời.Chẳng lẽ,nó phải dùng khẩu hình =_=!



"Làm sao đây?Bây giờ cứ như người tàn phế,huhuhu,rốt cuộc nên làm gì đây?"



*Cạch*



Gương mặt này..



Ngoài cái tên vào không biết gõ cửa thì còn ai khác,mà nếu anh có gõ cửa,nó cũng đâu nói được gì!



"Chán thiệt,không nói được gì hết"



_Sao đây?Em không hoan nghênh tôi vào đây à?Hay thật tế,rất muốn tôi vào đây?



"Độ điên và độ tự kỉ của anh ta thật cao,xem như tôi sợ anh đi,đồ mặt dày!"



Miệng nó méo xệch quay ngay sang phía khác,ai kia cười nhếch tiến lại phía nó ngồi xuống cạnh giừơng.



_Tôi quên mất,có một cô bé đang bị viêm họng cấp độ nặng,làm sao đây?Không có ai cãi nhau với tôi,đúng thật,có chút buồn bã thì phải?



Đưa tay sờ nhẹ vào khuôn mặt nó,anh chọc tức,phải,đúng là có chút gì đó không quen.Bình thường cứ gặp nó đã sắp chém giết nhau,bây giờ lại không nghe được giọng nói kia,anh lại cảm thấy đầu óc trống trải.



Gạt mạnh tay anh ra,nó cố gắng ngồi dậy tựa vào thành giường,nếu như nói được thì tốt quá! Ông trời thật bất công,sao anh ta không bị viêm họng,để xem còn kiêu ngạo vậy không?



_Lườm tôi em hết viêm họng sao?
_Tôi..



_Không lặp lại nhiều lần,uống hay không?



*Gật gật*



Nhắm mắt gật đầu là cách nó làm hiện tại,còn ai kia thì cười đắc ý.



_______________________



*Cộc Cộc*



Nghe thấy tiếng gõ cửa nó mỉm cười,chắc chắn là K.O,phải,chắc chắn là K.O!



Chống nhẹ hai tay xuống nệm,con người kia từ từ cho chân đặt lên sàn nhà,chầm chậm đứng lên.



*Cạch*



Chưa đi được đến đâu thì cánh cửa đã toang mở,nhìn người đối diện,nó không nỗi giật mình.Không phải K.O,mà là..



Khép nhẹ cửa,người con trai đạo mạo bước chậm chạp về phía nó và dừng hẳn.



_Shyz!



Sờ lên cổ họng nó nhăn mặt,cứ như thế này không biết bao giờ mới trở lại bình thường.Cầm lấy bàn tay kia,anh nhanh chóng kéo mạnh về phía mình,phải,anh chưa từng nghĩ,một khắc cũng không thể quên cô bé này.



Anh trân trọng và yêu đến mù quáng!



Xiết chặt cô bé nhỏ trong vòng tay,anh cố gắng giữ chặt hơn bao giờ hết.Ngược lại nó rất muốn đẩy anh ra,nhưng không tài nào chống cự.



Di chuyển chiếc môi đặt lên mái tóc buông dài,khuôn mặt Shyz biến đổi,tiếng thở dài ngày một não nề hơn.



_Anh luôn nghĩ..nếu như giữa chúng ta không còn rào cản,thì em sẽ có thể ở bên cạnh anh,nhưng bây giờ hình như điều anh nghĩ,là bản thân lại quên mất những tổn thương mà em đã chịu đựng.Cứ cho là anh ích kỷ,chỉ nghĩ cho bản thân anh,vì ai trong thế giới của tình yêu,cũng điều là ích kỷ như vậy.Khiết Như,em có biết khi anh muốn em trở thành hôn thê của anh là anh đã trăn trở rất lâu hay không?anh chưa từng có ý nghĩ sẽ yêu một cô bé kém hơn mình về tuổi tác như vậy,nhưng cách suy nghĩ này hoàn toàn bị biến đổi,nếu như..có thể quay ngược thời gian,có lẽ anh sẽ ước,mình..không gặp em!Vì như thế..anh sẽ không đau khổ,sau này..cũng có thể mỉm cười chúc phúc em,một cách chân thành nhất!



Từ từ buông lỏng nó ra,Shyz đưa hai tay giữ chặt hai cánh tay của nó mỉm cười.



_Cô bé à?Anh không thể cắt đứt tơ tình với em,anh cũng không nở tự tay làm tổn thương người mình yêu một lần nữa,em xứng đáng có được một hạnh phúc riêng cho mình,bên cạnh một người hoàn toàn thuộc về riêng em,không có bất kỳ ai,có thể xâm chiếm.Nhưng..hình như,một nửa tương lai đó,không phải là dành cho anh!



Ngước nhìn lên anh,khóe mi ai ngấn nước,anh đang lợi dụng việc nó bị viêm họng để nói những lời đả kích này hay sao?



_Hạo..Duy Thần! Em..ghét anh lắm!



Người con trai trước mặt nó cười xòa,đưa tay lau vội nước mắt kia,rồi thở rõ một hơi dài.



_Có muốn anh đưa em đi ra vườn hoa không?Có khi tâm trạng em sẽ tốt hơn!Với lại,chân của em cũng nên đi lại một chút!



*Gật gật*



_Anh chịu thiệt cõng em vậy!Mau lên!



Xoay lưng về phía ai kia,anh cười cười,cô gái nhỏ khẽ ưng lòng hạ thấp người,choàng tay qua cổ anh.



_Duy Thần! Đi thôi!



Nhìn thấy nó thốt trọn tên Shyz,người con trai bên ngoài trừng mắt,người đứng phía sau chàng trai kia,cũng bất giác thở dài.



...



Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!



T Miu"s K: Hai người này là ai vậy? =_=!