Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 45 : Anh sợ (part 2) !

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


_Được! Tôi biết rồi! Cậu cứ như vậy mà làm!



_...



_Ừm!



Tắt vội điện thoại,anh nhìn về người trước mặt cau mày,em gái anh,tại sao lại ở chỗ Paul,hơn nữa,còn đang ngủ rất ngon?



_Paul? Con bé bị sao vậy hả?



Bước về phía ai,anh nghiêm giọng,con người nọ chỉ lẵng lặng mỉm cười,nụ cười đầy miễn cưỡng,anh đã cho người lái xe vòng quanh thành phố,chỉ để được ôm trọn nó vào lòng,cũng đã có suy nghĩ,muốn cướp nó khỏi tay Tiêu Nhiên.



Nhưng mà,anh không làm được,có thể là ngu ngốc,cũng có thể dùng cách khác để miêu tả,là anh đang cao thượng!



_À! Khiết Như không sao! Chỉ là..buồn ngủ một chút thôi,cho nên..tôi mới cõng con bé,anh đừng vì thành kiến với tôi,mà hiểu lầm,những việc tôi đối với Khiết Như,vì chúng ta,điều cùng một điểm đến mà! Không phải sao?



_Cứ cho là cậu muốn bù đắp lỗi của mình,nhưng mà..đừng vì vậy,mà tự cho mình cái quyền được ở bên cạnh con bé.Bất kể,là cậu có tốt đến đâu,cũng chưa chắc con bé sẽ thấy cảm động.Tính cách của Khiết Như,tôi là người hiểu rõ nhất!



Phải,đúng là anh không thể phủ nhận luận điểm của K.O,anh ta nói đúng,về phần cố chấp,có lẽ nó là người duy nhất không khiêm nhường!



Có thể mạnh mẽ phản bác những thành tâm từ người đối diện,và cũng sẽ không cảm động,trừ khi bản thân cho rằng mình cần phải cảm động trước ai!



...



_Ừm! Tôi hiểu ý anh! Thế nhưng..cho tôi đưa Khiết Như lên phòng con bé được không?Tôi không muốn,phải xem con bé là một món đồ,có thể đẩy qua đẩy lại.Yêu một người,chính là phải trân trọng họ,huống hồ..tôi và anh..



_Được rồi! Tôi tạm thời tin tưởng cậu là thật lòng,nhưng..tôi cũng cảnh cáo cậu trước,Khiết Như,là người tôi quan trọng,bất kỳ tổn thương nào,cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi,cho nên..nếu cậu thích con bé,thì..tuyệt đối,nên dùng cách chính đáng! Còn bằng không,tôi sẽ không tha cho cậu!



Anh cướp lời,giáo huấn một lúc nhiều từ,ừm một phần không muốn Paul nói ra từ anh cũng yêu nó,cũng giống như cậu ta,sợ mất nó như thế nào?



Anh cũng rất ghét hai từ “anh sợ”,nhưng người ta chưa kịp thốt,anh đã nghĩ đến rồi!



Suy cho cùng,lập luận này,anh là người cố chấp..! Cố chấp,không muốn nói rằng,mình cũng sợ giống ai kia..!



_Ừm! Tôi hiểu rõ điều này!



Thầm lặng quan sát bóng dáng người vừa đi,tâm trạng anh,ngay tức khắc trầm hẳn,anh phải làm gì đây?Có nên nói cho nó biết,sau ngày mai,anh sẽ rời khỏi không?



_Anh cũng sợ như bao người khác! Chỉ là..lòng tự trọng không cho anh thốt ra,có thể..người duy nhất và cuối cùng hiểu được anh ở hiện tại,chỉ có..em thôi!



______________________



07:00 pm



Không gian yên ắng xuyên tạc những ánh sáng,của đèn phòng,cô gái nhỏ mơ màng tỉnh dậy,đôi mắt đầy gánh nặng mở ra,một cách khó nhọc!



Quen thuộc đến lạ thường,nhưng..nó không nhớ rõ tại sao mình lại ở đây? Ở phía sau gáy lại đau ê ẩm,thật sự..lúc đó..??



Đôi mắt kia ngày một mở to hơn khi nhớ lại điều này,là Paul? Anh ta..?? Không thể nào?




_Sao hả? Người lớn,có còn thích đọc truyện tranh không?



Anh gọi nó là người lớn..??



Đúng vậy!



Nó từng khiếu nại với anh về vấn đề này..!



...



Cầm lấy những quyển truyện tranh trong tay,nó cười tươi đi về phía giường,ngồi phịch xuống ngắm nghía,còn người đối diện chỉ lẵng lặng mỉm cười!



Bước về phía ai,anh im lặng khụy gối xuống,ánh mắt vẫn mong lung ngước khẽ lên trên.



_Có một người từng hỏi anh,khi bản thân biết quan trọng một người,vậy đó là cảm giác gì? Anh không hiểu,cho nên..muốn hỏi,một nhà biên kịch giỏi như em! Vậy..Vũ Thiên Minh anh hỏi Đồng Khiết Như em,đó là cảm giác gì? Em..có thể trả lời cho anh biết,có được không?



*Cạch*



Tiếng đẩy cửa khe khẽ từ ai đó hướng vào trong,ánh mắt anh có chút khó tả,phải,anh lại chậm một bước rồi!



Chăm chú vào chàng trai kia,nó có chút buồn cười,không phải anh rất giỏi hay sao? Đường đường là một hoàng tử dịu dàng,bản chất lại nội tâm,vậy mà còn phải hỏi nó chuyện đơn giản này à?



_Bin à? Người bạn của anh là ai vậy hả? Nói em biết đi,em sẽ đi đánh cho anh ta tỉnh ra,đúng là một tên ngốc mà!



_Ngốc??



_Phải đó!



_Vậy..anh hỏi em câu này,cũng có được tính là ngốc không?



_Dĩ nhiên là..có rồi! Anh là đại ngốc!



Nó cười tươi,còn ai kia bất giác chết lặng,anh không buồn vì câu nói của nó,mà chỉ cảm thấy mình đúng là ngốc thật!



Người ở bên ngoài trông thấy,chỉ lặng lẽ lắc đầu,anh hoàn toàn hết cách với nó rồi!



_Khiết Như! Người đại ngốc,mới là em đó!



K.O khẽ cảm thán,sau đó tăng thêm tiếng thở dài,rõ ràng,Bin đang gợi ý cho nó,nhưng người ngốc thì luôn luôn giả ngốc!



...



Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!



T Miu"s K:



=> Chân lý! Chân lý!