Hôn Ước Tuổi 16!
Chương 29 : Giông đến thật rồi
Ngày đăng: 12:24 18/04/20
" Hôm nay không say không về " - Karl nâng lon bia lên đưa vào không trung
" Chúc mừng cho tình bạn của chúng ta " - Ngọc Ngân cũng cười rồi đưa lon bia lên chạm vào lon bia của Minh Thiên
" Cạn " - Vũ Phong đưa lon bia lên rồi nhún vai nghiêng đầu cười, cậu đưa lon bia lên miệng uống một hơi
" Lần này mày về lại thấy mày khác hơn 1 năm trước nữa. Riết rồi chẳng nhận ra mày nữa Kay à " - Minh Thiên chậc lưỡi
" Tao vẫn là Kay của chúng mày thôi " - Vũ Phong cười rồi vỗ vỗ vai hai người
" Cuộc đời này đúng là không đoán biết trước được điều gì, hôm nay vui thì cứ vui thôi, biết đâu được ngày mai đã có chuyện xảy đến, đúng không? Uống đi " - Ngọc Ngân cầm lon bia khua tay loạn xạ trước mặt
" Ax Xì, con này. Mới có hai lon đã nói linh tinh rồi. " - Minh Thiên nhíu mày lấy lon bia từ tay Ngọc Ngân xuống rồi lấy ly khác đổ nước ngọt vào cho cô
" Có luôn à? " - Vũ Phong bật cười nhìn một thùng nước ngọt được Minh Thiên lấy ra từ dưới gầm giường
" Hôm nay nhậu nước ngọt thôi, bia tao chỉ mua nhiêu đó thôi à " - Minh Thiên cười trừ chỉ trên bàn 6 lon bia
" Vậy mà hô hào ghê lắm " - Ngọc Ngân lườm Minh Thiên rồi lắc lắc đầu cho tỉnh táo - " Bây giờ đã lớn hết rồi, chỉ còn một năm nữa chúng ta phải đi du học để gánh vác công ty cho gia đình rồi, nghĩ tới là phát ngán. Tại sao không thể được như xưa hoài luôn nhỉ? Lúc chúng ta mới chỉ là những cậu nhóc 4,5 tuổi. Lúc đó vô ưu, vô lo. Thật thoải mái "
Vũ Phong chống khủy tay lên bàn, hai tay vân vê miếng giấy vo tròn lại, Minh Thiên chúi người về sau tựa vào thành ghế, tay lắc nhẹ ly nước, không gian bỗng chìm trong sự im lặng. Giàu có thì đã sao? Không có ước mơ, không có sự lựa chọn, không có sự tự do? Là như vậy. Đến cả tình yêu cũng có thể là hôn nhân sắp đặt vậy kiếm tiền để làm gì nếu không có những thứ cơ bản đó?
" Còn một năm nữa, sống hết mình thôi " - Minh Thiên cong môi vẽ ra một nụ cười nhẹ
" Cúp học, bỏ tiết, đánh nhau, bày trò chọc phá thầy cô? Đại loại là vậy " - Vũ Phong nghiêng đầu cười rồi đưa lon bia cụng nhẹ vào ly nước Minh Thiên đang cầm
" Ơ Candy " - Minh Thiên vừa dứt lời thì Ngọc Ngân thốt lên rồi chạy đến đỡ lấy Thái Điệp khi cô đang thất thểu đi vào. Gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi
Bảo Nam nghe vậy liền bật dậy đi đến trước mặt Thái Điệp, nhìn cô tiều tụy đi nhiều. Chỉ mấy ngày thôi, cậu không nhìn kĩ cô như vậy. Cậu xót xa nhìn cô rồi quát:
" Mày không sao chứ? Sao lại một mình đi tìm Rain như vậy, có biết nguy hiểm lắm không? "
" Tìm...tìm Rain? " - Ngọc Ngân lắp bắp hỏi lại, đúng rồi, hơn một ngày rồi không thấy Rain. Cứ nghĩ Rain vẫn luôn ở trong phòng với Candy sao giờ Candy lại đứng ở đây còn Rain thì sao?
Vũ Phong đứng dậy rồi lấy máy gọi liên tục vào số Rain. Chết tiệt. Tại sao cậu chỉ mới có suy nghĩ sẽ rời xa Rain thì cô ấy lại gặp nguy hiểm? Đáng lẽ tối qua cậu nên lên phòng tìm cô ấy, đáng lẽ cậu không nên tránh mặt cô ấy. Vũ Phong tắt máy rồi chạy đi.
" Anh Kay, anh Kay " - Dĩ Mai đẩy ghế đứng dậy gọi theo nhưng không có tác dụng gì. Cô cứ nhìn theo bóng dáng Vũ Phong đang chạy đi mà lòng đầy oán hận.
" Tìm cô ta sao? Không dễ vậy đâu " - Dĩ Mai lẩm bẩm rồi cũng quay lưng đi ra khỏi nhà hàng
Thái Điệp vẫn đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà. Bảo Nam cầm lấy cánh tay cô lay nhẹ
" Mày có nghe tao nói gì không? Candy "
Thái Điệp không nói gì, cũng không nhìn cậu lấy một lần, hất bàn tay cậu ra rồi quay sang nhìn Ngọc Ngân với ánh mắt vô hồn đó, cô gỡ tay Ngọc Ngân ra rồi thất thểu đi về phòng. Bảo Nam tính đuổi theo thì bị Khánh Anh giữ lại, lắc đầu nhìn cậu ý bảo để Candy được yên tĩnh. Khánh Anh nhìn sang Minh Thiên:
" Chăm sóc chị ấy giúp em "
Nhận được cái gật đầu của Minh Thiên, Khánh Anh đỡ Bảo Nam về phòng. Ngọc Ngân vẫn bất động như thế, trong đầu cô bây giờ là câu nói của ông nội mình năm xưa: " Camella mất tích rồi ". Mất tích rồi... Đã mất tích rồi, cũng nơi này, cũng thời điểm này, Ngọc Ngân nhắm mắt bịt tai lại như không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa. Nước mắt cô đã lăn dài. Minh Thiên đứng nhìn cô rồi bước tới ôm cô vào lòng vỗ về. Đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, để cho cô tựa vào vai mình mà khóc.