Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 33 : Rung động

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


" Camella, lại đây với chị nào? " - Thái Điệp cười rồi đi tới bế Khánh An lên rồi đi lại chiếc ghế ngồi xuống, đặt cô bé ngồi gọn gàng trên chân mình. Thái Điệp vuốt cọng tóc cho Khánh An rồi nhìn kĩ khuôn mặt cô bé hơn 



" Một năm qua Camella ở đâu? Với ai? Có bị ăn hiếp không? "



" Camella là tên của em á? " - Khánh An đưa đôi mắt ngây thơ ngước nhìn Thái Điệp. Bảo Nam thì đi lại phía sau lưng Thái Điệp, lấy chiếc khăn trên cổ Thái Điệp xuống rồi lau nước trên tóc cô. Đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn Khánh An.



" Đúng rồi. Là tên ở nhà của em đó " - Thái Điệp nhéo mũi Khánh An rồi hỏi tiếp - " Bây giờ Camella kể cho chị nghe xem nào? " 



" An sống với với má Năm ở ven rừng đó ạ. Má Năm không nhìn thấy gì nữa. Má Năm đi cùng chị Bích Thảo lên núi và gặp được An sau đó đưa An về nhà má Năm. " - Khánh An vừa nói vừa nghịch hai sợi dây trên cổ áo Thái Điệp. Bọn hắn nhìn nhau xót xa cho cô em gái bé bỏng, chỉ có Khánh An là vẫn vui vẻ nghịch sợi dây mũ áo của Thái Điệp.



" Vậy rồi má Năm bị mù, ai lo cho Camella? " - Bảo Nam dịu dàng nhìn cô bé 



" Chị Bích Thảo á. Chị Bích Thảo là con của má Năm á " - Khánh An ngẩng đầu lên nhìn Bảo Nam, Bảo Nam cười với cô bé rồi khẽ thở dài cúi đầu lau tóc cho Thái Điệp 



Khánh Anh đi tới quỳ gối trước mặt Khánh An, bàn tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Khánh An vuốt ve:



" Camella đã chịu nhiều cực khổ rồi. Từ giờ hai sẽ chăm sóc cho Camella chịu không? Hai sẽ đón cả chị Bích Thảo và má Năm cùng về, Camella chịu không? "



" Chịu ạ " - cô bé reo lên vui mừng. Bàn tay nhỏ xíu cứ vỗ vỗ vào nhau cười rất vui tai.



" Cạch "



Đúng lúc đó thì Ngọc Ngân, Minh Thiên cùng Bích Thảo bước vào, đi sau là một người tuổi trung niên.



" Rain đỡ hơn chưa? " - Ngọc Ngân lên tiếng 



Khánh Anh nhìn sang An Vy rồi đứng dậy nhìn Ngọc Ngân:



" Vừa nãy đã ăn cháo, bây giờ đã ngủ rồi chị "



" Vậy để con bé ngủ đi " - Ngọc Ngân nói rồi nhẹ nhàng đi tới nhìn Khánh An - " Phải để con bé chịu khổ rồi "



" Chị muốn làm gì ạ? " - Bảo Nam hơi nhíu mày nhìn Ngọc Ngân 



" Bệnh tình của Camella đã được Bích Thảo nói lại với bác sỹ, khả năng hồi phục là rất cao. Nhưng phải đưa con bé vào hoàn cảnh một năm trước mới có thể nhớ lại được. Vì lúc con bé hoảng loạn mới quên hết đi phần kí ức về trước, chỉ khi con bé giám đối diện thì mới lấy lại được phần kí ức đó" - Minh Thiên dõng dạc nói



" Không được " - Khánh Anh dứt khoát nói. Cậu không thể để em gái mình phải sợ hãi thêm một lần nữa 



" Gần tới 49 ngày của ông rồi. Em không thể để Camella quên hết kí ức về ông được, trước lúc nhắm mắt tâm nguyện của ông vẫn là nhanh chóng tìm ra Camella. Ông rất yêu thương nó. Đây coi như là niềm an ủi cho ông đi " - Ngọc Ngân đi tới một tay cầm lấy cánh tay Khánh Anh, một tay xoa xoa phía lưng dưới vai hắn. Hắn nhìn sang Ngọc Ngân rồi nhìn xuống Khánh An đang ngồi gọn trong lòng Thái Điệp vẫn hồn nhiên cười với Thái Điệp. Hắn khẽ gật đầu rồi đứng sang một bên để bác sĩ đi tới. Người phụ nữ tuổi trung niên vừa nãy bước lên rồi ngồi xuống chiếc ghế Minh Thiên vừa đưa lại. Lấy trong túi ra một cái kẹo mút rồi đưa cho Khánh An:



" Cô bé đáng yêu, con có thích kẹo không? " 




Khánh Anh cười nhạt rồi quay lưng đi. Hải My quỳ xuống ôm lấy chân Khánh Anh khóc nức nở:



" Đừng mà, đừng đi mà. Em sai rồi, đừng rời xa em mà. Anh đừng đi "



Khánh Anh cúi người gỡ tay Hải My ra rồi lạnh lùng đi thẳng. Hắn yêu hận rất rõ ràng, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ lừa dối! Trời lại bắt đầu đổ mưa xuống. Đến thật kịp lúc. Từng giọt mưa đổ xuống như trút. Hải My ngồi bệt xuống đất khóc lớn. Không còn biết đâu là mưa đâu là nước mắt nữa. 



Quay lại với An Vy. Nó đang ngủ thì cảm nhận được ai đó đang nắm tay mình liền thức dậy nhìn xung quanh. Thì ra là Hải Minh. 



" Cậu đến từ lúc nào thế? " - An Vy nhìn Hải Minh nói 



" Được một lúc. Cậu khỏe hơn chưa? " - Hải Minh vừa nói rồi vừa đỡ nó dậy khi thấy nó đang chống một tay còn lại để ngồi dậy



" Tôi không sao. Đỡ nhiều rồi " - An Vy khuôn mặt nhợt nhạt cười nhẹ nhìn Hải Minh. Nó biết bây giờ cậu chắc đang cảm thấy có lỗi với nó nên cô cố gắng làm dịu đi



" Tôi xin lỗi... " - Hải Minh vẫn cầm chặt lấy tay An Vy 



An Vy liền lên tiếng cắt ngang lời Hải Minh:



" Không liên quan đến cậu. Đừng nghĩ nhiều. Tôi biết phân biệt trắng đen rõ ràng. Không phải loại người vơ đũa cả nắm. Trước đây tôi cũng đã nói rồi, cậu không giống em gái cậu " - An Vy cười hiền 



" Cậu có thể tha thứ cho nó được không? " - Hải Minh ngước nhìn An Vy 



An Vy nhìn cậu một lúc rồi rụt tay lại. Sau đó đặt lên eo mình:



" Tôi ốm hơn trước phải không? Có xinh hơn không? - An Vy chớp chớp mắt nhìn cậu



Hải Minh bật cười nhìn nó. Cô gái nhỏ này thực sự luôn mang đến cảm giác thoải mái cho người khác. Rất hiểu chuyện và luôn nghĩ cho người khác. Rất đơn thuần, tinh khiết nhưng cũng rất tinh tế. 



Hai người vui vẻ nói chuyện một lúc thì An Vy lại chóng mặt, có lẽ nó vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cơ thể nó vẫn còn mỏi mệt vì bị trói và bị bỏ đói.



" Cậu ngủ thêm đi. Ngày mai tôi lại đến tìm cậu " - Hải Minh đỡ nó nằm xuống rồi bất giác đưa bàn tay lên vuốt tóc nó.



An Vy cười nhẹ rồi gật đầu mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, nó vẫn còn muốn ngủ nữa, mắt nó cứ tríu lại.



Hải Minh nhìn ngắm nó đang say giấc rồi khẽ đặt lên tay nó một nụ hôn:



" Cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh "



Nhìn ngắm nó một lúc lâu Hải Minh mới rời đi, lòng tự nhủ sẽ không để nó gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa.