Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 35 : Trở về nhà

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Sau một đêm dài mưa to, vạn vật được gột rửa, sáng bừng lên một sức sống mới, reo ca cùng ánh mặt trời. Một ngày mới đã bắt đầu.



Khánh Anh và Bảo Nam đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp đâu ra đó, vali đã đóng gói gọn gàng. Bây giờ đã hơn 6 giờ sáng rồi. Khánh Anh đi tới phòng Ngọc Ngân để xin phép cho cả bọn sẽ về trước. Hôm nay là ngày cuối tổng kết, Khánh Anh là lớp trưởng nên còn nhiều việc phải bàn giao lại. Bảo Nam nhận nhiệm vụ cao cả là gọi bọn nó dậy.



Bảo Nam nhấn chuông liên tục nhưng không có phản ứng gì, kết hợp với gọi điện thoại nhưng vẫn công cốc. Bên trong Thái Điệp và An Vy vẫn còn say giấc nồng. Khánh An đã dậy tự lúc nào, cô bé dụi dụi hai con mắt rồi vươn vai ngáp một cái, nghe thấy tiếng chuông nghĩ là anh hai liền leo xuống giường chạy tới mở cửa, nhưng nắm cửa cao quá, cô bé cứ nhón mãi nhưng không mở được. Khánh An chạy lại giường kéo áo Thái Điệp:



" Chị Candy, dậy đi mà. Anh hai tới kìa. Chị Candy " 



Khánh An vừa nói vừa giựt giựt áo Thái Điệp, bàn tay bé xíu của Khánh An va chạm vào eo Thái Điệp làm cô nhột tỉnh dậy, cô rất dễ bị nhột.



Thái Điệp ngáp ngắn ngáp dài đờ đẫn đi ra mở cửa. Candy mở rộng cửa, tựa vào mép tường, mắt vẫn nhắm nghiền hỏi:



" Có chuyện gì không ạ? "



Bảo Nam bấm chuông nãy giờ bực mình lại thêm câu hỏi ngây thơ vô ( số) tội của Thái Điệp làm Bảo Nam tức muốn xì khói. Đang tính mắng cho Candy tỉnh ngủ thì Khánh An ló đầu ra ngước lên nhìn:



" A anh Kin " 



Bảo Nam nhìn xuống Khánh An thì không còn tức giận nữa, cúi người bế Khánh An lên rồi nhìn sang Thái Điệp đã thức tỉnh sau câu nói của Khánh An:



" Mày nên cảm ơn Camella đi "



Nói xong cậu đẩy cửa rộng ra rồi bế Khánh An đi vào. Thái Điệp đứng lại nhái giọng Bảo Nam rồi bữu môi mới chịu đóng cửa đi vào.



An Vy giờ mới lớ mớ ngồi dậy dụi mắt:



" Có chuyện gì thế? "



" Mặt Trời mọc quá đầu rồi kìa, định không thức dậy nữa sao? " - Bảo Nam ngao ngán nhìn phòng bọn nó, chưa chuẩn bị một thứ gì hết. - " Không nhanh về, tao và thằng Ken bị hai bác gọi cho ù tai mất "



Khổ. Nhận được tin, ba mẹ hắn và bà nội gọi suốt hỏi thăm tình hình. Mới 4 giờ sáng mẹ hắn đã gọi ầm lên hỏi xem bao giờ về, nóng lòng gặp con gái.



Thái Điệp đi tới ngồi xuống chiếc ghế trước tủ cạnh đầu giường chải tóc rồi bối lên cao, hai bên lông mày nhíu lại rồi lầm bầm:



" Mới có 6 giờ đã ầm ĩ cả lên "
Đa phần là người làm lâu năm đã từng chăm sóc Khánh An nên khi vừa mới nhìn thấy cô bé ai nấy đều mùi mẫn xúc động.



Mọi người ngồi vào bàn vui vẻ cùng nhau ăn bữa. Khánh An vẫn nhí nhảnh, đáng yêu như thế. Bữa ăn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. 



Dùng xong bữa, mọi người ra phòng khách ngồi ăn đồ tráng miệng. Khánh An đứng trên ghế sofa nhún nhảy rồi lăn đủ kiểu làm mọi người ai nấy đều bật cười vì cô bé quá đáng yêu.



Một người mặc bộ đồ vest rất lịch lãm đi tới bên cạnh ba hắn, nhìn mọi người cúi đầu rồi quay sang ba hắn:



" Chiều nay chủ tịch có cuộc họp cổ đông ạ "



" Tôi biết rồi. " - Ba hắn nói rồi quay sang bọn hắn nói - " Ngày kia hai nhà Hoàng gia và An gia tổ chức đính hôn cho con, các con nhớ chuẩn bị cho chu đáo. Đều là bạn kinh doanh lâu năm của ba. Hôm đó rất nhiều người có gia thế giàu có đều tới "



" Sao gấp gáp vậy ba? " - Hắn nhìn sang ba hắn hỏi



" Hai nhà Hoàng gia và An gia chắc có lẽ vì chuyện năm xưa nên mới nhanh chóng liên hôn như vậy. Có nguồn tin họ muốn thu mua công ty Huỳnh gia. Chuyện này các con không cần để ý đâu. Con cái họ đều là chỗ quen biết với các con. Sau này các con sẽ còn gặp lại. Nên nhớ không nên đứng về phía nào. " - Ba hắn căn dặn. Khánh Anh, Bảo Nam và Thái Điệp đều gật đầu chỉ có nó là ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mắt cứ lơ đãng nhìn lên trời không biết làm sao, nó chẳng hiểu một chút gì về công việc kinh doanh, nghe như gió thoảng qua tai vậy. Khánh Anh nhìn thấy điệu bộ của nó chỉ muốn phá lên cười. Đành lên tiếng giải vây:



" Cũng mệt rồi, bọn con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ "



" Bọn con cũng xin phép về luôn ạ " - Bảo Nam và Thái Điệp cũng đứng dậy cúi chào mọi người 



" Được rồi, mấy đứa nghỉ ngơi đi. Đều mệt cả rồi "



Mẹ hắn cũng bà nội đã dắt tay Khánh An về phòng cô bé. Bảo Nam và Thái Điệp ra cổng đã có xe riêng đón về. Khánh Anh cùng An Vy đi lên cầu thang về phòng. An Vy khều khều tay Khánh Anh:



" Hồi nãy bác nói gì mà liên hôn rồi thu mua gì thế? "



" Ba tôi bảo sớm tổ chức đám cưới cho tôi và cô để chóng có cháu nội bế. Dễ hiểu thế mà " - Khánh Anh đút tay vào túi áo vừa đi vừa nói, gương mặt rất nghiêm túc 



" Ai lấy cậu chứ? " - An Vy bực dọc nhìn hắn, chân vẫn cố bước nhanh để kịp hắn: " Bộ tôi điếc đâu mà không hiểu cậu đang nói dối hả? "



" Hiểu rồi hỏi gì? " - Khánh Anh nói xong câu đó cũng đã tới phòng, mở cửa ra bước vào không cho nó kịp nói gì làm nó giậm chân đá tường tức tối. Hắn thì bước nhanh vào phòng vừa đóng cửa đã bỏ ngay bộ mặt nghiêm túc mà bật cười. Nhìn nó ngốc không tả được.



Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hải Minh. An Vy nhìn xuống điện thoại rồi ngẩng đầu chửi rủa hắn một lúc mới chịu về phòng và nghe điện thoại