Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 56 : Lời cảnh cáo?

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Thời gian một tuần cuối nhanh chóng trôi qua. Điều gì đến cũng phải đến. Ba ngày thi áp lực cũng đã tới. Thi xong môn này, mọi người lại bỏ qua để chuẩn bị tốt cho môn thi mới. Còn riêng An Vy, nó chưa kịp buồn thì đã tới môn thi khác rồi, phải thi liên tục và nhiều môn như vậy nó đã phải chạy đua với thời gian. Thi xong môn này nó lại phải lục lại môn tiếp để học. Cứ như thế ba ngày liên tục nó chỉ biết học, học và học! Còn hắn thì để tinh thần thoải mái và chỉ ngắm nhìn nó mà thôi! 



Bước chân ra khỏi phòng thi, An Vy thẫn thờ ngước đầu nhìn lên trời cao. Cuối cùng cũng đã thi xong, bầu trời tươi đẹp của nó lại quay trở về. Mặc kệ kết quả thế nào thì cuối cùng thi xong vẫn là thi xong!



" Aaaaaaaaa " - Nó hét to một cái, mọi người đều quay lại nhìn nó, còn nó thì chẳng quan tâm mà vui sướng nhảy cẫng lên. Ngày thi bọn nó sẽ vào phòng thi theo số báo danh. Nó đang tính chạy đi tìm hắn thì Hải Minh cùng Hải My đi ngang qua đó dừng lại trước mặt nó.



" Cậu làm được bài không? " - Hải Minh lên tiếng làm nó bất ngờ há hốc miệng nhìn cậu. Hải Minh nhìn nó rồi cũng cụp mắt xuống. Đã lâu rồi cậu không đối mặt với nó. Cậu không muốn chấp nhận sự thật. Nó dường như không muốn cậu hi vọng thêm nên cũng đã không chủ động tìm cậu để nói chuyện.



" Hai người có chuyện gì sao? " - Hải My hết nhìn An Vy rồi lại quay sang Hải Minh nhìn lên tiếng. 



" À cũng tạm " - Câu hỏi của Hải My đã kéo nó về thực tại, nó vội lên tiếng nhìn Hải Minh rồi lại nói tiếp - " Chuyện hôm đó... "



" Không sao. Tôi hiểu " - Hải Minh ngước đầu lên nhìn nó rồi cắt ngang lời nó sau đó nở một nụ cười nhẹ.



" Vậy... Vậy chúng ta có thể là bạn tốt của nhau nữa không? " - An Vy đảo mắt rồi chớp nhẹ một cái nhìn Hải Minh 



" Tất nhiên " - Hải Minh cười nhẹ gật đầu. Thời gian không thể làm cậu quên nó mà thời gian làm cậu nhận ra chỉ cần nó có thể vui vẻ, cậu sẽ chỉ đứng sau lưng nó và yêu nó trong thầm lặng! 



Nó vui vẻ cười tươi nhìn cậu. Nó cảm giác như bản thân vừa trút được một gánh nặng. Bây giờ có thể thoải mái rồi. Hôm nay quả là một vui mà!



" Á "



Một cậu bạn gấp gáp chạy từ trong lớp ra đụng trúng người nó làm nó ngã nhào về phía trước. 



" Cẩn thận " - Hải My vội vàng đỡ lấy nó làm nó một lần nữa há hốc miệng 



" Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp " - Người con trai đụng trúng nó vừa quay người nói vừa gấp gáp chạy đi.



" Cậu không sao chứ? " - Hải My nhìn nó lên tiếng. 



" À ừ, tôi không sao, cảm ơn cậu " - An Vy ngước đầu nhìn Hải My



Khánh Anh cùng Bảo Nam và Thái Điệp cũng vừa lúc đi tới, Thái Điệp liếc nhìn Hải My rồi quay sang nó:



" Có chuyện gì sao? "




" Người đàn ông này là người biết rõ mọi chuyện. Tìm ông ta có lẽ sẽ dễ dàng hơn " - Maris vừa nói vừa chỉ vào khuôn mặt một người đàn ông trong một bức ảnh tập thể.



Ngọc Ngân quan sát một lúc rồi nói:



" Không có ảnh chân dung sao ạ? "



" Đây " - Maris cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính rồi di chuột bấm vào hình ảnh một người đàn ông - " Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra ông ta trước khi người đàn bà ấy tìm thấy ông ta " - Maris tiếp lời rồi với tay lấy điện thoại mở tin nhắn ra đưa cho Ngọc Ngân, trong đó có nội dung:



" Hãy dừng tay lại trước khi mọi chuyện đi quá xa và lời cảnh cáo ấy sẽ sớm được đặt lên bất cứ người nào trong số chúng mày "



" Lời cảnh cáo? " - Ngọc Ngân đọc đến đây thì rùng mình nhìn Maris 



" Đây là tin nhắn chị nhận được từ một tuần trước, em có nghe thấy tin tức gì không? "



" Không ạ " - Ngọc Ngân hoang mang nhìn Maris 



" Tạm thời không nên kinh động mọi người. Bây giờ em hãy gọi cho Ken và Kin tới, chị sẽ gọi cho Fin tới, để xem rốt cuộc tin nhắn đó là có ý gì "



" Vâng ạ " - Ngọc Ngân gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng rút máy điện thoại ra gọi cho hắn.



Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn giật mình tỉnh dậy nhanh chóng bấm nghe vì nó đang ngủ bên cạnh hắn. Hôm nay cả hai đều mệt nên đi ngủ sớm. Nghe xong điện thoại, hắn nhanh chóng để máy xuống rồi đưa tay còn lại nâng đầu nó lên rút tay ra đặt nó nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cẩn thận cho nó sau đó rời đi. 



Hắn vừa đi ra khỏi cửa một lúc thì nó mơ màng tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh không thấy hắn nó ngồi dậy dụi mắt rồi đi tới nhà tắm gõ cửa nhưng không có phản ứng gì, nó liền mở cửa ra, hắn không có ở trong này. Nó vươn vai ngáp rồi đưa tay che ngang miệng sau đó đi về phía cửa để qua phòng hắn.



Lúc đi ngang qua cửa sổ, nó nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi dưới trời mưa, nó dụi dụi mắt thật mạnh rồi căng mắt ra nhìn.



" Ken? "



Trong ánh đèn mờ ảo ở khuôn viên trước nhà, trời lại mưa lớn nó chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người đó nhưng nó khẳng định là hắn. Nó với tay lấy chiếc áo rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Cầm vội chiếc ô rồi xỏ nhanh chiếc dày ở kệ, nó chạy nhanh ra bên ngoài đuổi theo hắn. Bên ngoài gió thổi lớn làm nó nhíu mày. Vừa chạy ra khỏi cổng, chiếc taxi lăn bánh chạy đi. Nó vừa gọi vừa chạy theo nhưng vô ích, trời đang mưa lớn, chiếc taxi lại đi nhanh. Nó dừng lại tìm chiếc điện thoại trong túi để gọi cho hắn thì mới sực nhớ ra không mang theo. Nó đành phải quay về phòng nhưng vừa xoay người lại, một người mặc một bộ áo mưa màu đen bịt mặt đã đứng trước mặt nó. Nó sợ hãi cầm chặt chiếc ô lùi về phía sau:



" Anh... Anh là ai? Sao anh... "



Chưa kịp nói hết câu một bàn tay đã bịt lấy miệng nó, một chiếc ô tô đi tới. Bọn họ nhanh chóng đưa nó lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh ngay sau đó.