Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 61 : Phía sau trường

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Một ngày mới lại bắt đầu. Dùng xong bữa trưa bọn nó lại phải tạm biệt mọi người để ra về. Nó sụt sịt ôm lấy ông và ba mẹ một lượt rồi mới cầm lấy tay mẹ nhìn xung quanh ngôi nhà lần nữa. Mặc dù nó đã quen với việc sống xa gia đình nhưng vẫn không nỡ rời đi.



" Trời đã chuyển sang đông rồi. Con phải biết giữ ấm cho bản thân, giữ gìn sức khỏe thật tốt, nhớ chưa? " - mẹ nó vỗ nhẹ tay nó rồi nhìn qua Kevin - " Có Khải Thành ở đấy, mẹ cũng an tâm "



" Con biết rồi mà. Mẹ cũng phải biết giữ gìn sức khỏe đấy. " - An Vy cười nhẹ vỗ vỗ tay mẹ nó



" Đây là chút quà cô gửi biếu bà và ba mẹ con " - Mẹ nó nhìn nó một lúc rồi quay qua đưa cho Khánh Anh túi quà



" Gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ông tới gia đình con " - Ông nó cũng đi tới vỗ nhẹ vào vai Khánh Anh 



" Cảm ơn cô chú. Con sẽ gửi lời ạ " - Khánh Anh nhận lấy rồi lên tiếng 



" Thôi được rồi, mấy đứa lên xe đi. Về sớm kẻo muộn " - Ba nó ôm lấy nó vỗ vỗ lưng rồi tiễn bọn nó đi ra.



Chiếc xe vừa lăn bánh, một người con trai ăn mặc lôi thôi, gương mặt xanh xao uể oải bước những bước đi mệt mỏi đi tới. Cậu vịn tay vào tường khó nhọc nheo mắt nhìn theo hai chiếc xe phía trước. Dùng hết sức bình sinh cậu cứ chạy theo chiếc xe nhưng sự hiện diện của những kẻ lạ mặt khiến cậu phải chùn bước lại.



" Khoan đã, dừng lại đi " - An Vy thốt lên 



Kevin nheo mắt nhìn vào gương chiếu hậu để nhìn nó rồi gạt vào bên đường.



" Sao vậy? " - Ngọc Ngân ngồi ở ghế lái phụ quay xuống nhìn nó



Nó vội mở cửa ra đảo mắt nhìn về phía sau. Kevin, Khánh Anh, Hải My cùng Ngọc Ngân cũng đi xuống nheo mắt nhìn theo nó không hiểu chuyện gì 



" Em vừa thấy.. Key. Anh ấy đang ở đây " - An Vy hốt hoảng nói. 



" Đâu? Có thấy ai đâu? " - Ngọc Ngân nheo mắt nhìn ra xa. Khung cảnh vẫn chẳng có gì khác lạ 



" Chắc em nhìn lầm ai đó. Thôi lên xe đi " - Kevin vỗ nhẹ đầu nó rồi quay lại leo lên xe



Hình ảnh nó nhìn thấy trong gương chiếu hậu thực sự là Vũ Phong. Nó nhăn nhó khó hiểu có dõi mắt nhìn nhưng đúng là không thấy gì. Khánh Anh đi tới khoác lên vai nó rồi kéo nó đi vào xe. Nó vẫn cứ nheo mắt nhìn về phía sau nhưng chẳng thấy gì nữa. 



Vừa tới nhà hắn, Khánh Anh bế nó ra xe rồi khẽ cúi đầu nhìn Kevin rồi đi vào. 6 tiếng ngồi trên xe làm nó mệt mỏi ngủ thiếp đi. Bây giờ Kevin mới đưa Ngọc Ngân và Hải My về nhà. 



" Anh, em thấy hơi lạ " - đợi cho Kevin lăn bánh, Ngọc Ngân mới lên tiếng 


" Tin tôi đi. Key thực sự đang gặp nguy hiểm " - Hải My đi tới níu lấy tay Dĩ Mai 



Dĩ Mai nhìn vào ánh mắt Hải My rồi đưa máy ra gọi cho Vũ Phong. Chất giọng quen thuộc lại vang lên. Nhưng cô chưa bao giờ video call với anh.



" Có chuyện gì không? " - Đầu dây bên kia 



" Key, em nhớ anh quá. Bao giờ anh mới trở về? " - Dĩ Mai 



" Đợi một thời gian nữa. Anh sẽ sớm trở về " - Đầu dây bên kia 



" À anh, sợi dây chuyền đó... Em lỡ làm mất rồi? " - Dĩ Mai ấp úng 



" Dây chuyền nào? Mất rồi thì thôi. Lúc nào trở về anh sẽ mua cái khác cho em " 



" Được rồi. Em biết rồi. Anh về sớm nhé " - Dĩ Mai nói xong liền tắt máy.



Hải My nhìn chằm chằm vào Dĩ Mai chờ đợi. 



" Key... Hình như không phải là Key " - Dĩ Mai cất giọng run run lên tiếng 



Chỉ đợi có vậy, Hải My vội kể lại toàn bộ sự thật cho cô. Dĩ Mai mắt tối lại, cô lùi về phía sau như không tin vào mắt mình. Đoạn, cô quay lưng vội bỏ đi. Hải My nhìn theo Dĩ Mai buồn bã. Cô đã tìm thấy lí do để tha thứ cho cô gái này rồi. Bây giờ phải cùng nhau tìm ra sự thực, chỉ có như vậy thôi.



-------------------------------------



" Chết tiệt. Tại sao vẫn không tìm thấy? " - người phụ nữ tức giận đập bàn quát lớn



" Giống như cậu ta không hề ở đó vậy. Không có một chút dấu vết nào " - Một người đàn ông run sợ cúi đầu cố gắng nói cho hết câu



" Chủ tịch, Hoàng Thị và An Thị hình như đã phát hiện ra sự mất tích của Hoàng Vũ Phong " - Một tên khác mặc bộ vest đi vào cúi đầu 



" Cái gì? " - Người phụ nữ nắm chặt bàn tay lại - " Tại sao lại trong thời gian này " - Người phụ nữ tức giận ném hết đồ đạc trên bàn quát lớn - " Mau chóng tìm ra cậu ta trước bọn chúng, nếu không các người cũng đừng hòng sống yên " 



Người đàn ông vẻ mặt bặm trợn, ăn mặc theo kiểu giang hồ vội gật đầu đi ra. Người phụ nữ đó liền lấy máy ra gọi cho ai đó:



" Tiếp cận bọn chúng đi. Nếu có chuyển biến xấu hãy ra tay với cô ta "