Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 7 : Dù sao tôi cũng không muốn cậu bị bệnh

Ngày đăng: 12:23 18/04/20


-- Quán bar Rose 21:15 PM --------



Tiếng nhạc sập sình vẫn ồn ào không lúc nào ngớt.



" Thôi mà, em biết em sai rồi mà. Nhưng mà cô ta giám xúc phạm anh trước chứ, có phải em gây sự trước đâu. Đừng có giận mà " - Hải My lay lay tay Khánh Anh nhưng bị Khánh Anh hất tay ra.



" Mày tính uống tới chết sao? " - Bây giờ Thái Điệp mới can ngăn, bước tới hất cái li rượu Khánh Anh đang uống. Khánh Anh ngước mắt nhìn Thái Điệp rồi gục lên vai Thái Điệp nhắm nghiềng mắt lại.



" Mày lại nhớ tới ông nội sao? " - Thái Điệp vỗ nhẹ lưng Khánh Anh. Hắn chỉ khẽ gật đầu và không nói thêm gì nữa. Bây giờ Khánh Anh giống như một đứa trẻ cần sự bảo vệ hơn là một siêu quậy, một play boy chính hiệu và trên đời này cũng chỉ có ông nội mới có thể làm hắn trở nên yếu đuối như vậy. Ông là người dạy dỗ hắn, là người kề cận bên hắn mỗi khi hắn ốm đau. Từ nhỏ ba mẹ đã không ở bên hắn thường xuyên, chỉ có ông bà là người theo sát từng bước chân của hắn. Cái chết của ông là cú sốc lớn đối với hắn và điều duy nhất hắn có thể làm là hoàn thành tâm nguyện của ông nhưng bây giờ hắn lại không thể... Người hắn yêu là Anna chứ không phải là nó!



" Về thôi " - Bảo Nam bước tới vỗ vào vai Khánh Anh rồi dìu hắn đứng dậy



" Anh Ken " - Hải My tính chạy theo thì bị Thái Điệp cản lại:



" Bây giờ hãy để Ken yên tĩnh "



" Vậy cậu hãy chăm sóc tốt cho Ken " - Hải My cũng hiểu được bây giờ Khánh Anh đang nghĩ gì. Thái Điệp chỉ khẽ gật đầu rồi theo chân Bảo Nam đi ra



" Sao chị lại để họ đi? Sao không đưa anh ken về chứ? Mà chị tính để yên cái vụ hôn ước đấy sao? Chị thật là " - Hải Băng khó hiểu nhìn Hải My



" Mày cũng biết Ken đối với ông nội như thế nào mà. Ken không nói cho tao biết về cái hôn ước ấy thì chắc chắn Ken sẽ không bỏ tao vì con nhỏ đó đâu. Nếu bây giờ tao làm lớn chuyện thì chẳng có ích lợi gì. Có lẽ Ken đã có dự tính rồi. Nhưng mà... con nhỏ đó chính là rào cản lớn giữa tao và Ken nên là... " - Hải My thông minh suy xét mọi chuyện rồi nắm chặt bàn tay lại 



" Chị thật thông minh " - Hải Băng nói rồi cười nham hiểm.



---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



" Bây giờ phải tìm Rain ở đâu? " - Bảo Nam dìu Khánh Anh ra cửa rồi nhìn xung quanh 



" Tao nghĩ nên đưa nó về trước, có thể Rain cũng trở về rồi. " - Thái Điệp vẫy taxi rồi cả bọn cùng về nhà hắn.



Đến trước cổng, Bảo Nam và Thái Điệp dìu Khánh Anh xuống xe cũng vừa lúc Hải Minh và An Vy về tới.




" Bình thường cô đáng ghét vậy mà lúc ngủ cũng đáng yêu đấy chứ " - Khánh Anh cười rồi từ từ rút tay mình ra để bế nó lên giường thì nó tỉnh dậy.



" Cậu đỡ sốt hơn chưa? "



" Ừ, tôi... " - hắn chưa nói hết câu thì nó chúi người về phía trước mặt hắn đưa trán nó chạm trán hắn để thử xem hắn đỡ sốt chưa.



" Sao đầu cậu bây giờ lại lạnh thế? Để tôi đi lấy cháo cho cậu ăn" - nó nói rồi đi xuống nhà



Hắn ngẩn người ra vì hành động vừa rồi của nó. Tim đập loạn xạ, có cảm giác gì đó len lói trong tim mà hắn không thể hiểu được đây là cảm giác gì.



" Nhưng mà... đầu cô ta nóng chứ có phải mình lạnh đâu ta " - hắn đưa tay lên trán tự hỏi ngớ ngẩn



" Đây, ăn đi cho nóng " - nó uể oải mang lên một tô cháo nghi ngút khói



" Cô nấu cho tôi sao? " 



" Tôi chưa muốn ngộ sát người, cô Hoa nấu đấy " - An Vy mệt mỏi trả lời - " Tôi về ngủ chút đây, một lát còn tới trường " - nói rồi nó quay lưng về rồi lại đột ngột mở cửa ra làm hắn giật mình:



" Sao nữa? "



" Tôi cấm cậu, từ nay về sau còn uống rượu nữa sẽ biết tay tôi "



" Cô lo cho tôi sao? Hay cô thích tôi rồi? " - Hắn cười trêu nó



" Có ma mới thèm thích cái đồ khó ưu như cậu " - An Vy làm mặt nhăn như khỉ làm hắn bật cười



" Nhưng mà sao trông sắc mặt cô nhìn khó coi thế? Hay cô bị bệnh rồi. " - bây giờ hắn mới để ý đến khuôn mặt xanh xao của nó



" Dù sao tôi cũng không muốn cậu bị bệnh " - nó trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi của hắn rồi đóng cửa hắn đi về phòng ngủ. Hắn cười nhẹ rồi đi vào phòng vệ sinh cá nhân. Dường như khoảng cách của họ đã rút ngắn lại.