Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 92 : Bắt cóc

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


An Vy dừng xe trước cổng biệt thự, nhanh chóng di chuyển vào bên trong. Khánh Anh đã bế Tiểu Bảo vào bên trong phòng hắn và khóa lại. Khánh Anh bế Tiểu Bảo ngồi lên giường, Tiểu Bảo đứng trên giường ngước nhìn hắn khó hiểu.



" Tiểu Bảo, con có muốn ở cùng Daddy không? Chúng ta sẽ sống chung với nhau, Daddy sẽ không bao giờ rời xa con nữa " - Khánh Anh vịn lên vai Tiểu Bảo nói.



" Muốn chứ ạ " - Tiểu Bảo mắt sáng lên nhìn hắn - " Nhưng sao tiểu Bảo có thể ở lại với chú được? "



Tiểu Bảo vừa dứt lời thì bên ngoài bỗng vang lên chất giọng quen thuộc:



" Tiểu Bảo, Tiểu Bảo. Mau mở cửa ra "



" Mẹ ơi " - Tiểu Bảo nghe thấy giọng của An Vy thì leo xuống giường rồi chạy tới kéo trái nắm cửa rồi mở rộng ra. Vừa nhìn thấy nó, Tiểu Bảo vội nói ngay: " Mẹ ơi, hôm nay chú Khánh Anh lạ lắm. Chú nói muốn Tiểu Bảo sống cùng chú ấy. Còn nói là Daddy của Tiểu Bảo nữa "



Khánh Anh bước tới bế Tiểu Bảo lên đi vào bên trong bỏ mặc nó mới chỉ kịp hoàn hồn khi nhìn thấy Tiểu Bảo.



" Tiểu Bảo, con nghe rõ lời Daddy nói. Kể từ lúc này trở về sau, Daddy sẽ luôn ở bên cạnh con. Daddy sẽ không bao giờ rời xa con nữa, con có chịu không? "



Tiểu Bảo nghe vậy liền nghiêng đầu hỏi lại:



" Nhưng Tiểu Bảo không có Daddy. Mẹ Vy Vy nói Tiểu Bảo không được quá nhớ chú. " - Tiểu Bảo phồng má nói rồi chợt nhớ ra điều gì, Tiểu Bảo cầm lấy ngón tay út của Khánh Anh kéo hắn đi ra bên ngoài. An Vy cũng bước vội đi theo sau hai người.



" Tiểu Bảo, con muốn làm gì? " - Khánh Anh cúi người xuống nhìn Tiểu Bảo khi Tiểu Bảo dẫn hắn đến phía sau khu vườn bên dưới phòng Khánh An.



" Chú có thể tìm sợi dây chuyền cho Tiểu Bảo được không? Tiểu Bảo tìm mãi mà không thấy. Có sợi dây chuyền đó Tiểu Bảo sẽ cảm nhận được Daddy đang ở bên cạnh "



" Tiểu Bảo, mất rồi thì thôi. Không cần nữa. Bởi vì Daddy đang ở đây. Từ bây giờ Daddy sẽ không bao giờ rời xa con nữa " - Khánh Anh vuốt nhẹ đầu Tiểu Bảo nhìn cậu bé xót xa.



" Không được, chú sẽ kết hôn với cô Bích Thảo, làm sao chú có thể ở bên Tiểu Bảo được? Tiểu Bảo không muốn mẹ Vy Vy buồn nên chú không cần phải đóng giả làm Daddy của Tiểu Bảo nữa. Chỉ cần giúp Tiểu Bảo tìm sợi dây chuyền là được rồi " - Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn hắn cười. Còn hắn lại nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt đầy xót xa. Hắn đưa tay lên cổ lấy sợi dây chuyền của mình đeo vào cổ tiểu Bảo rồi sờ má cậu bé, hắn nói:



" Daddy sẽ không kết hôn cùng cô Bích Thảo nữa. Daddy sẽ luôn ở bên cạnh con, mãi mãi sẽ không rời xa Tiểu Bảo nữa "



Nói xong, Khánh Anh bế Tiểu Bảo lên bước nhanh vào trong nhà, đặt cậu bé ngồi xuống ghế sofa, Khánh Anh quay ngược về phía sau cầm lấy tay nó kéo ngược lại ra bên ngoài.



An Vy kéo tay về ôm lấy cổ tay nhíu mày:



" Anh làm gì vậy? "



" Cô không cho Tiểu Bảo gọi tôi là ba, không cho Tiểu Bảo nhớ tôi là sao? " - Khánh Anh tức giận nhìn nó.



" Xin lỗi " - An Vy cúi đầu xuống nói



" Xin lỗi? Trong suốt sáu năm qua tôi và Tiểu Bảo đã mất mát quá nhiều rồi. Nó cứ nghĩ là Ba của nó sẽ không xuất hiện nữa. Tôi không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa. Tôi cần Tiểu Bảo. Tôi muốn bù đắp cho Tiểu Bảo, cô hiểu rõ chưa? " - Ánh mắt hắn đã đỏ ngầu nhìn nó.



An Vy không nói thêm điều gì nữa, chỉ nhìn hắn như vậy. Nó không biết nên vui cho Tiểu Bảo hay là nên đau buồn cho hai người? Đi một vòng tròn như vậy rồi số phận vẫn cuốn lấy hai người không buông tha. Đã chín năm rồi, chín năm khổ đau vẫn còn chưa đủ!



Nước mắt nó tự nhiên lại rơi xuống. Khánh Anh nhìn thấy nó nước mắt rơi thì vội quay đi hướng khác. Dù trong lòng hắn đã tha thứ, dù trong trái tim này chỉ tồn tại duy nhất một mình nó thì hắn vẫn không thể chấp nhận được khi mà nó có thể dễ dàng buông bỏ hắn như vậy. Khánh Anh lạnh lùng bước qua nó. An Vy vội cầm lấy cánh tay hắn giữ lại:



" Tôi xin anh. Tôi không thể sống mà không có Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng không thể sống mà không có tôi. "



" Tôi cũng đã xin cô ở lại bên cạnh tôi, xin cô cho tôi một lời giải thích. Cô đã trả lời như thế nào? " - Khánh Anh cười nhạt gỡ tay nó ra rồi lạnh lùng bước thẳng vào trong. An Vy đứng bất động ở đó, tim nó nhói đau. Nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng!



~~



An Vy thất thểu bước vào nhà, vươn tay đẩy cửa lại, nó một mỏi đi vào phòng bếp rót một li nước đầy rồi đưa lên miệng uống cạn.
" Nhưng cô ta... " - Tên còn lại chỉ về phía Bích Thảo nói.



" Đi thôi. Cô gái này thấy mặt tôi rồi. Đưa cả cô ta theo. Nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Tôi nhận ra cô gái này, cô ta là nhà thiết kế nổi tiếng. Chắc có thể thu lại không ít đâu. " - Tên đó vừa nói vừa kéo nó về phía xe.



" Được "



Tên còn lại nhanh chóng bước tới ghế lái nhanh chóng rời đi.



Quay lại với Bích Thảo, cô đang sợ hãi chạy lên thì hai anh bảo vệ chạy tới:



" Có chuyện gì vậy? Chúng tôi nghe thấy bên dưới có ẩu đả? " - Bảo vệ.



" Mau, mau, chị ấy đang gặp chuyện. Mau xuống phía dưới " - Bích Thảo kinh hãi nói rồi chỉ về phía dưới. Hai người bảo vệ nhanh chóng chạy xuống còn Bích Thảo bước nhanh lên về phía cầu thang máy.



Bước tới phòng hắn, Bích Thảo mở cửa ra chạy vào, mặt biến sắc tái mét nhìn hắn, Bích Thảo vừa thở dốc vừa nhìn hắn nói:



" An Vy, chị ấy gặp chuyện rồi "



Sắc mặt Khánh Anh ngay lập tức thay đổi, hắn đứng phắc dậy vừa nghe tiếp câu chuyện từ Bích Thảo vừa liên tục bấm dãy số điện thoại của nó...



" Alo, An Vy, em đang ở đâu? " - Khánh Anh vội nói khi ai đó đã bắt máy. Phút chốc đôi mắt hắn đã tối lại.



"..."



" Các người muốn gì? Mau thả cô ấy ra " - Khánh Anh lạnh lùng quát lớn.



"..."



" Được, Tôi sẽ tới " - Khánh Anh nói rồi tắt máy. Bích Thảo ngước lên nhìn hắn lo lắng:



" Sẽ không có chuyện gì với chị ấy chứ? "



Khánh Anh không trả lời Bích Thảo, bấm nút gọi cho trợ lí:



" Chuẩn bị gấp cho tôi Năm trăm triệu đồng tiền mặt, tôi cần ngay bây giờ " - Khánh Anh nói rồi tắt máy lấy áo khoác bước xuống.



" Khoan đã, báo công an đi. Như vậy nguy hiểm " - Bích Thảo lo lắng.



" Nguy hiểm cũng phải đi. Báo Công an lỡ như bọn chúng làm liều. Anh không thể đứng nhìn cô ấy gặp thêm bất kì nguy hiểm nào nữa. Cô ấy là mạng sống của anh " - Khánh Anh quay sang nhìn Bích Thảo nói rồi gỡ tay cô ra bước về phía trước. Hắn bước đi mà lòng như lửa đốt. Vừa mới đây thôi hắn còn được nhìn thấy nó, nhanh như vậy nó đã xảy ra chuyện, đáng lẽ lúc đó hắn phải giữ nó lại, đáng lẽ hắn không nên để cho nó đi như vậy!



" An Vy, em đừng có xảy ra chuyện gì " - Khánh Anh bước từng bước nhanh hơn. Bích Thảo nước mắt giàn giụa ngồi bệt xuống đất. Cô bấu chặt tay vào nhau sợ hãi khóc nấc lên. Xong đó nhanh chóng đứng dậy chạy theo hắn. Khánh Anh nhanh chóng lên xe cùng số tiền trợ lí hắn đã chuẩn bị và lao đi. Bích Thảo chạy tới thì chỉ còn làn khói mờ mịt. Lúc này Hải Minh cũng di chuyển xe tới. Kéo kính xuống, Hải Minh chui đầu qua cửa xe nhìn Bích Thảo...



***



" Hắn ta có vẻ quan tâm đến cô ta, nhanh chóng sẽ đưa tiền chuộc tới " - một tên ngồi phía sau nó nói.



" Thật sao? Không ngờ cô ta cũng có tác dụng như vậy " - Tên lái xe nói. - " Nhưng sao cậu chỉ đòi có năm trăm triệu vậy, có phải phí quá rồi không? "



" Tôi nhận ra chất giọng ấy. Chủ tịch, chúng ta lại gặp nhau rồi " - Tên phía sau cười nguy hiểm rồi tức giận nghiếng răng.



An Vy mồ hôi đã thấm ướt cả trán. Hai tay đã bị trói chặt, miệng bị dán miếng dính không thể nói chuyện. Trong lòng nó thầm trách tại sao hắn lại gọi tới đúng lúc như vậy chứ. Lòng thầm cầu mong hắn đừng tới, ánh mắt lo sợ, vừa lo hắn sẽ một thân một mình đi tới lại vừa lo cho hoàn cảnh hiện tại của mình.