Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 95 : Đêm giao thừa!

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


9h45PM.



Mọi người đã tụ tập đầy đủ ở trên sân thượng! Đám trẻ quây quần ngồi bên nhau chuyện trò về lớp học về những điều đơn giản trong cuộc sống nhưng với chúng tất thảy đều là những điều kì diệu. Thế giới trẻ thơ quá trong sáng, quá tươi đẹp giống như tâm hồn ngây thơ của chúng. Những người ở đây đều là những con người của thời đại mới, của công việc! Với họ, tìm được những khoảng khắc bình yên như lúc này thật hiếm hoi. Ngồi bên cạnh những người bạn thân thiết nhâm nhi tách trà nóng và kể nhau nghe vài câu chuyện cười, đặc biệt là dưới ánh trăng sáng, thành phố đỏ rực lấp lánh bóng nháy! Đêm nay là đêm giao thừa! Chào đón một năm mới lại đến! Một cái tết đoàn viên!



" Hôm nay vui quá " - Dĩ Mai vỗ vỗ tay nhẹ rồi đưa lên trời hít một ngụm hơi đầy bụng nói. 



" Đúng vậy, không biết bao nhiêu năm rồi chúng ta mới đông đủ ngồi lại bên nhau như thế này " - Thái Điệp đột nhiên trầm mặc nói.



" Cũng gần mười năm rồi còn gì? Thời gian sao lại trôi qua nhanh quá. Mới đó chúng ta đã là ba mẹ hết rồi. " - Hải Mi cũng cười nhẹ nói.



" Đúng đấy, thời gian không chờ đợi ai bao giờ cho nên những khoảnh khắc như thế này cứ sống hết mình với nó, bỏ qua cuộc sống bộn bề ngoài kia đi " - Minh Thiên nhìn xa xăm lên bầu trời cao rồi nói. 



" Đáng trân trọng hãy trân trọng " - Khánh Anh đột nhiên lên tiếng, hắn sợ nhẹ tay lên sợi dây chuyền trên cổ. Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau buồn bã rồi quay ra bên ngoài cùng ngắm thành phố rực đèn về đêm!



Tiểu Bảo đang ngồi cùng các bạn tự nhiên lại cúi đầu xuống buồn bã.



" Tiểu Bảo, em sao vậy? " - Thấy Tiểu Bảo cúi đầu xuống, Tiểu Kiệt liền cúi đầu đưa tay đẩy cằm Tiểu Bảo lên rồi sau đó tá hỏa - " Ơ Tiểu Bảo, sao em lại khóc, Tiểu Bảo? "



Tiểu Bảo mếu máo nhìn Tiểu Kiệt sau đó một giọt rồi hai giọt nước mắt mắt lăn dài trên gò má. 



Tiếng Tiểu Kiệt thốt lên làm cho bọn hắn đều quay đầu nhìn lại bọn trẻ. Khánh Anh đứng dậy đi về phía Tiểu Bảo cúi người xuống trước mặt Tiểu Bảo, nói:



" Tiểu Bảo, con sao vậy? "



Tiểu Bảo mếu máo nhìn hắn rồi bật khóc lớn ôm lấy cổ hắn:
Tiểu Bảo ngả người vào thành ghế sofa quay sang nhìn hắn vui vẻ nói vì nghĩ có việc cho hắn làm rồi:



" Daddy, đống giấy tờ của Daddy bày bừa ra kìa, Daddy mau dọn đi "



" Tiểu Bảo, đống đồ chơi của con vẫn còn chưa dọn nữa kìa, mau dọn đi " - Khánh Anh quay qua lườm yêu Tiểu Bảo rồi làm mặt nghiêm khắc nhìn Tiểu Bảo.



Tiểu Bảo trề môi nhìn hắn, hắn cũng trề môi nhìn lại Tiểu Bảo. 



" Daddy xấu quá, Daddy bắt chước Tiểu Bảo " - Tiểu Bảo nhào tới cù léc hắn. Khánh Anh cũng đưa tay ra cù léc Tiểu Bảo làm cậu bé ôm lấy tay hắn cười nắc nẻ.



" Này thì Daddy bắt chước đấy, con làm sao? "



" Ha ha. Tiểu... Tiểu Bảo, không chơi nữa.. Đâu haha " - Tiểu Bảo đẩy tay hắn ra rồi chạy quanh quanh phòng khách, Khánh Anh cũng đứng dậy rượt đuổi Tiểu Bảo. Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà. Có lẽ ngoài những lúc làm việc ở công ty thì chơi với Tiểu Bảo chính là lúc hắn có thể thoải mái! 



Khi đã thấm mệt, Khánh Anh giặt khăn nóng lau người cho Tiểu Bảo sau đó kéo chăn cho Tiểu Bảo đi ngủ. Tiểu Bảo đưa hai tay lên ôm lấy cổ hắn nói:



" Daddy, Tiểu Bảo yêu Daddy "



Khánh Anh bật cười hôn lên trán cậu bé. Tiểu Bảo ôm lấy người hắn ngủ ngon lành. Khánh Anh đưa tay ra kê đầu cho Tiểu Bảo rồi vỗ nhẹ lưng Tiểu Bảo. Đột nhiên một bàn tay vòng qua người hắn, siết chặt người hắn lại gần, lên tiếng:



" Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị của em, ngày mai anh có thể làm bữa ăn sáng cho em được không? "



Chất giọng này, mùi hương này, hơi thở này... Hắn rất nhớ! Rất rất nhớ! Có thể vào được căn nhà này mà không có bất cứ dấu vết gì thì chỉ có thể là... An Vy!