Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 98 : Ngoại Truyện 2

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Hôn lễ của Hải Minh cùng Tiffany nhanh chóng được giới báo chí đưa tin rầm rộ. Địa điểm tổ chức là ở bãi biển ngoài trời vào ban đêm. Bởi vì Hải Minh đã cầu hôn cô ở bãi biển vào ban đêm nên Tiffany muốn lưu giữ lại những kí ức đẹp đẽ này trong ngày trọng đại của cô. Ánh đèn lung linh thắp sáng cả một bãi biển, tiếng sóng biển hòa vào tiếng gió thật thanh bình. Rạp cưới được trang trí bằng những bông hồng nhiều màu sắc, làm cho nơi đây ngát hương thơm của hoa. Tất cả đều thật hoàn mỹ!



" Nóng lòng muốn thấy cô dâu quá " - Thái Điệp vươn người ra phía sau chờ đợi. Nhan sắc tuyệt đẹp của Tiffany mọi người đều đã biết nhưng nhìn cô trong bộ váy cưới thì quả là rất đáng chờ đợi. Hơn nữa bọn nó được biết chiếc váy cưới mà ngày hôm nay Tiffany mặc lên người được An Vy thiết kế riêng để tặng cô nên càng làm cho mọi người háo hức. Bọn họ qua Pháp sau đó thì tới khách sạn nghỉ ngơi và ban đêm thì tới đây vì thế vẫn chưa nhìn thấy được nhan sắc của Tiffany như thế nào.



" Đúng là thật đáng mong chờ! " - Dĩ Mai cũng cảm thán.



" Mong chờ gì? Hay là em đang muốn nhanh nhanh gặp lại người yêu cũ đấy? " - Vũ Phong đang nhâm nhi li rượu thì nghe Dĩ Mai nói liền buộc miệng lên tiếng.



" Phải. Em đang xem xem cô ấy đẹp cỡ nào, có hơn em hay là không đây? " - Dĩ Mai bật cười quay sang lườm Vũ Phong một cái. Cũng phải bọn họ đã qua Mỹ lâu như thế, Tiffany đúng là chưa từng nhìn qua ở ngoài đời chỉ mới biết cô qua thông tin ở trên báo chí truyền thông.



" Hai cái người này, thiệt tình " - Hải My nghe vậy chói tai liền lên tiếng - " Bộ ở đâu chỉ có hai người thôi sao? Tại sao đã có ba nhóc con rồi mà vẫn tình cảm sến súa thế chứ? "



" Anna, em đang cãi nhau với Minh Thiên sao? " - Vũ Phong cười khổ nhìn qua Minh Thiên.



" Chúng ta là bạn thân mà, đồng cam cộng khổ chứ? " - Minh Thiên cũng cười khổ nhìn lại Vũ Phong, cậu còn không hiểu tại sao vợ cậu lại đang giận cậu cơ mà, nói rồi cậu đưa tay khoác lên vai Hải My kéo cô sát gần cậu. Hải My bữu môi rồi cũng cười tươi với cậu.



" Anna, câu nói của em đáng lẽ ra là của Ken mới đúng chứ? " - Leo lúc này mới lên tiếng nói.



Khánh Anh cũng bật cười chào thua:



" Yên tâm đi, em sẽ hỏi tội cô ấy đàng hoàng mà "



Cả An Vy và Tiểu Bảo đều đã tới chỗ của Hải Minh và Tiffany rồi, bỏ hắn một mình ở đây với những con người chuyên đi ban phát bánh gato thì đúng là không thể tha thứ được.



" Cậu thử động vào em gái tôi xem! " - Kevin và Leo không hẹn mà đồng thanh.



" Wow. Xuất sắc thật " - Maris vỗ vỗ tay nhìn hai cái người con trai bên cạnh rồi bắt lấy tay Linda thấu cảm khi nhìn thấy Ngọc Ngân đưa tay về phía mình.



" Bây giờ em mới biết chồng em mắc bệnh cuồng em gái!!! " - Ngọc Ngân nhún vai.



" Em đã gọi chồng ngọt ngào thế rồi, anh đâu còn lựa chọn nào khác? " - Kevin nhún vai nhìn sang Khánh Anh - " Tùy cậu xử trí đấy "



" Dù sao hai người cũng chưa đám cưới nên theo tao thì tốt nhất mày vẫn nên nhường nhịn cô ấy " - Bảo Nam đi tới vỗ vỗ vai Khánh Anh.



Khánh Anh gật gật đầu như hiểu ý mọi người:


" Vậy thì sao? " - Khánh Anh nói rồi nở một nụ cười gian bế nó vào trong phòng khiến nó giãy giụa la oai oái nhưng sức của nó làm sao chống lại được hắn 😆🤭



Khánh Anh bế nó vào trong phòng đặt nhẹ nó xuống giường, nó đang tính bỏ chạy thì bị hắn nằm đè lên người nó, giữ tay nó lại:



" Chạy đi đâu? " - Khánh Anh nói mà vẫn không thôi nở một nụ cười gian tuy nguy hiểm nhưng lại khiến nó buồn cười mà bật cười thành tiếng:



" Hâm à, thả em ra đi "



" Mồi dâng tới tận miệng, em nghĩ có con sói nào chịu buông tha không? " - Khánh Anh nói rồi cúi đầu xuống hôn lên làn môi anh đào của nó, lưỡi hắn đi vào khoang miệng hắn khuấy đảo khiến nó vừa nhột, vừa ngại ngùng đến mức mặt đỏ cả lên lúc này hắn mới buông tha cho nó nhưng vẫn không quên trêu nó:



" Chẳng phải anh và em đã có mối quan hệ kia rồi sao? Em còn ngại gì? "



Sao mỗi lần hắn nói đến những chuyện như thế này mà vẫn có thể tình bơ như vậy chứ?



" Nhưng em... muốn dành cho đêm tân hôn của chúng ta " - An Vy cúi đầu thật thà nói. Khánh Anh khó lắm mới có thể không cười phá lên. Cô nhóc này mới bị hắn dọa cho một tí đã co rúm cả lên, sao không hung dữ như lúc đấu khẩu với hắn nữa? Hơn nữa hai người cũng đã có Tiểu Bảo, còn dành với chả dụm?!?



" Anh không thích, thì làm sao? " - Khánh Anh nói rồi lại cúi đầu xuống.



" Á " - An Vy nhắm chặt mắt lại, chắc cô thực sự bỏ mạng ở đây rồi.



* Chụt *



Bất ngờ...



Khánh Anh hôn lên môi nó một cái rồi buông tay nó ra gõ nhẹ vào đầu nó:



" Em đen tối vừa thôi. Anh không gấp. Em ngủ đi. Anh đi tắm đây " - Khánh Anh nói rồi đứng dậy khỏi người nó, nó còn đang tròn mắt nhìn hắn thì hắn đã cúi đầu hôn lên môi nó một cái nữa rồi bật cười đi ra khỏi phòng.



" Hứ, Ken thối. Đồ xấu xa " - An Vy tức giận ném chiếc gối ra phía cửa bất ngờ hắn lại mở ra nhìn nó:



" Sao? Em đang tiếc nuối à? Còn không ngủ anh không biết sẽ kiềm chế được bao lâu nữa đâu " - Hắn chui đầu vào phòng nói. An Vy như có lò xo trong người bật lại nằn ngay ngắn trên giường nhắm mắt lại. Khánh Anh bật cười đi vào kéo chăn cho nó rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán nó:



" Hôm nay em đã vất vả nhiều rồi. Ngủ ngoan "



Hắn nói rồi đi ra khỏi phòng đóng khẽ cửa lại. An Vy mở mắt ra cười nhẹ, một nụ cười hạnh phúc!