Hôn
Chương 14 :
Ngày đăng: 21:33 18/04/20
Rất
nhiều người hỏi tại sao Cố Diễn Sinh lại cưới Diệp Túc Bắc, cô chỉ cười
mà không trả lời. Vì đến giờ cô cũng chưa tìm ra được câu trả lời. Cô
vẫn thường nghĩ, rõ ràng biết đó là một cái hố, vậy mà tại sao lại vẫn
muốn nhảy vào?
Từ nhỏ đến lớn cô đều thuộc tuýp người không
tham vọng, cho dù trời có sập xuống thì cô vẫn nghĩ là sẽ có người khác
đến chống lên. Từ tiểu học đến trung học, mỗi một học kỳ, giáo viên đều
viết nhận xét, học sinh này ít thể hiện tinh thần cạnh tranh, thiếu nhẫn nại.
Nhưng chỉ có Diệp Túc Bắc là ngoại lệ, sự kiên định mà cô dành cho Diệp Túc Bắc đến cô còn không dám tin. Chính vì mấy ý nghĩ
hoàn mỹ về tình yêu đã khiến cô đứng yên một chỗ đợi anh từng đấy năm,
khi anh quay đầu lại, mặc dù trong lòng anh đã có người khác, cô vẫn
muốn mạo hiểm thử một lần. Có lẽ đây là căn bệnh mà người con gái nào
cũng có, khi tất cả mọi người càng khuyên cô, nói với cô rằng kiểu đàn
ông đó không đáng tin, anh ta sẽ không thể chuyên tâm yêu cô, thì cô lại càng không tin, trong lòng vẫn thầm nghĩ, có lẽ cô sẽ là trường hợp
ngoại lệ.
Nhưng chỉ vì suy nghĩ đó vẫn chưa bao giờ có đủ sức
mạnh, nên họ tuy kết hôn được ba năm nhưng chưa bao giờ Cố Diễn Sinh hỏi anh rằng anh có yêu cô không, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt do dự của anh, dù chỉ một chút thôi, cô cũng không muốn nhìn thấy.
Vì đã hứa
là dạy thay cho Hạ Diên Kính, nên Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc cùng ra
khỏi nhà. Diệp Túc Bắc sợ cô không kịp ăn sáng nên cố ý lái xe đến cửa
hàng cháo mà cô thích ăn nhất để mua đồ ăn sáng rồi mới đưa cô đến lớp
dạy thay.
Diệp Túc Bắc luôn nhẫn nại với cô, mỗi lần cô làm
trò, Diệp Túc Bắc đều sờ đầu cô và cười thật trìu mến, nét mặt điềm
tĩnh, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, vẫn như năm nào, tuy Cố Diễn Sinh
cảm thấy trong ánh mắt đó thiếu thiếu cái gì đó, nhưng rốt cuộc là thiếu cái gì thì cô không tìm được đáp án.
Gần ba mươi năm cuộc đời
của Diệp Túc Bắc đều liên quan đến Cố Diễn Sinh, Tô Nham chỉ chiếm
khoảng thời gian chưa đầy hai năm. Nếu chỉ dựa vào sự so sánh đó, Cố
Diễn Sinh cũng có đủ sức mạnh, nhưng chỉ trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm đó, nó chẳng khác nào một chiếc gai sắc nhọn bị mắc ở trong
họng, ọe ra không được, nuốt vào không xong, lúc nào nó cũng khiến cô
đau đớn.
Rất nhiều lần cô muốn hỏi nguyên nhân khiến Diệp Túc
Bắc và Tô Nham chia tay, nhưng lần nào cũng chưa kịp nói ra thì đã kịp
kìm lại.
Chỉ vì cô rất sợ, sợ rằng những tháng ngày bình yên như vậy sẽ bị phá vỡ.
Lúc Diệp Túc Bắc đi, Cố Diễn Sinh đã làm điều hiếm thấy là chủ động hôn nhẹ lên má anh. Diệp Túc Bắc không ngờ cô lại có hành động đó, giật
mình đến đờ người, Cố Diễn Sinh cũng cảm thấy hơi lúng túng vì phản ứng
của Diệp Túc Bắc, đứng nguyên chỗ cũ, chân tay lóng ngóng chẳng biết
phải làm gì. Diệp Túc Bắc nhìn vào mắt cô, đột nhiên lại muốn trêu cô.
Anh cười nói, “Nếu vợ anh ngày nào cũng làm thế, chắc anh làm ma cũng
vẫn phong lưu.”
Cố Diễn Sinh vốn hay xấu hổ, bị anh nói vậy,
Không nói thì không sao, vừa nói vậy, Cố Diễn Sinh đã
thấy tức sôi máu, cô cắn chặt răng, nắm thật chặt cuốn sách vừa lôi
trong hộp quà ra, cố gắng kiềm chế để không ném quyển sách vào mặt Kiều
Tịch Nhan.
Đúng vậy, cô bạn Kiều Tịch Nhan này, lại đi tặng cô cuốn, “Bí quyết tuyệt vời trong chuyện phòng the”.
Thôi đi! Đời sống đó của họ vốn rất hòa hợp mà!
Kề cà cả ngày, Cố Diễn Sinh bắt taxi về nhà. Trên đường đi, hết ông Cố, bà Cố, lại đến ông Diệp, bà Diệp đều gọi điện cho cô, nội dung thì
giống y như nhau, đó là chúc mừng sinh nhật cô, gọi cô về nhà ăn cơm
liên hoan mừng sinh nhật. Cô đều cảm ơn rồi từ chối. Giờ cô không còn
tâm trí đâu để nói chuyện với họ, cô nóng lòng muốn về nhà, chỉ muốn mau mau chóng chóng về nhà.
Không ngờ điện thoại lại đổ chuông. Cố Diễn Sinh bắt đầu mất kiên nhẫn, chẳng kịp nhìn tên người gọi đến đã mở máy nghe luôn.
“Cố Diễn Sinh.”
“...” Câu nói thuận miệng “cảm ơn” của Cố Diễn Sinh bỗng bị khóa lại
trong họng. Cô đưa điện thoại ra xa một chút để nhìn lại số và tên người gọi hiển thị trong màn hình. Đúng là Lộ Tùng Quang. Bỗng cô thấy hơi
căng thẳng.
Cô cẩn thận dè dặt trả lời, “Chào anh!”
“Cố Diễn Sinh, bây giờ em có thể đến chỗ anh không?”
“Anh sao thế?” Cố Diễn Sinh nghi ngờ, giọng của anh có vẻ không bình thường.
“Đừng hỏi anh, anh không muốn nói gì cả, Cố Diễn Sinh, em đến chỗ anh nhé, ngay bây giờ.”
Xoảng xoảng.
Đang nói dở thì dường như có tiếng cái gì đó bị đổ xuống. Cố Diễn Sinh lo lắng giữ chặt điện thoại, “Lộ Tùng Quang?”
“...” Rồi chẳng nghe thấy tiếng gì nữa.
“Lộ Tùng Quang?”
Một lúc sau, có tiếng sột soạt, cuối cùng giọng của Lộ Tùng Quang cũng
vọng lên từ đầu máy bên kia. Anh nói với giọng nhàn nhạt, “Anh đang
trong xưởng. Em có thể không đến.”
“...”
Giữ chiếc điện thoại đã cúp máy trên tay, Cố Diễn Sinh chau mày.
Đi hay không đi?
Cố Diễn Sinh cúi đầu nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi.
Cô nói dứt khoát với tài xế, “Anh ơi, quay đầu, đến đường Đông Hưng.”