Hôn
Chương 17 :
Ngày đăng: 21:34 18/04/20
Cố Diễn Sinh tiện tay đặt cuốn tạp chí xuống bên cạnh Diệp Túc Bắc, tự nhiên dựa đầu vào bờ vai rất dày của anh, “Sao tự nhiên lại muốn đi du lịch? Không cần công ty nữa à?”
Diệp Túc Bắc giang rộng cánh tay, kéo cô thật chặt vào lòng, khuôn mặt anh giống như quân vương, dịu dàng như gió xuân, giọng nói thoang thoảng nhẹ nhàng, “Tiền kiếm không hết, anh cũng muốn được nghỉ ngơi.”
Cố Diễn Sinh gục đầu suy tư.
Với người phụ nữ khác, một người chồng bận rộn mà dám gác công việc lại để mời vợ đi du lịch, thì đó quả là tin không còn gì tốt đẹp bằng, nhưng đáng tiếc là Cố Diễn Sinh lại thấy sợ có con, giống như sợ đi du lịch.
Điều đó có liên quan mật thiết đến chuyến đi hưởng tuần trăng mật trước đó của họ.
Khi đó, chuyến đi tuần trăng mật của họ là đến đảo Bali. Khí hậu trên Đảo Bali đúng là thật thích hợp để đi dụ lịch, nhưng đáng tiếc là cô không được hưởng thụ. Là vì khi họ vừa xuống máy bay, chưa kịp đến khách sạn thì đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, đó là Diệp Túc Đông đi làm nhiệm vụ và trở thành người thực vật. Diệp Túc Bắc vừa nhận điện thoại đã vội mua vé máy bay quay về.
Trong lúc hoảng loạn, anh chỉ mua một vé.
Cố Diễn Sinh đứng giữa dòng người tấp nập đi lại, đứng trân trân nhìn Diệp Túc Bắc vừa mải làm thủ tục vừa nghe điện thoại để trao đổi về những việc liên quan đến chuyện đó. Anh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, chỉ có duy nhất một thứ anh không sắp xếp, đó là cô vợ mới cưới đang đứng trân trân nhìn anh từ xa, Cố Diễn Sinh.
Cố Diễn Sinh suy nghĩ lý do khiến anh chỉ mua có một vé, nhưng nghĩ đến nát óc mà cô vẫn không thể tìm ra được đáp án.
Lúc đi, Diệp Túc Bắc dặn dò cô, “Anh Túc Đông xảy ra chuyện, anh về trước xem tình hình thế nào, anh đã gọi điện cho thư ký Vu Hân Lan rồi, ngày mai cô ấy sẽ tới, tất cả mọi việc cô ấy sẽ sắp xếp được.”
Cố Diễn Sinh không nói một lời nào, cũng chẳng hỏi gì. Chỉ một mình kéo hành lý đến khách sạn.
Đảo Bali thật đẹp, nhưng với cô, nó lại thật châm biếm, mỉa mai, thế giới rực rỡ tuyệt đẹp đó khiến cô thấy khủng hoảng.
Ngày hôm sau, quả nhiên, Vu Hân Lan đến đúng giờ, người đầy gió bụi nhưng vẫn không hề lếch nhếch, giải thích một cách cặn kẽ với cô. Mỗi một câu đều đặt quyền chủ động lên người Diệp Túc Bắc, cô muốn tranh cãi cũng không được, oán trách cũng không xong.
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, lẽ ra cô phải nổi giận hoặc buồn chán, nhưng trái tim như tê dại của cô cuối cùng lại chuyển thành sự quan tâm, rốt cuộc cô yêu anh bao nhiêu, yêu đến mức không còn cái tôi trong đó?
Đi ra khỏi sân bay, Cố Diễn Sinh ấn chặt chiếc mũ hình tròn đầy màu sắc trên đầu, chiếc áo phông với hình logo to và chiếc quần bò rộng khiến cô chẳng khác nào một sinh viên chưa hiểu sự đời.
Hôm đó vô cùng náo nhiệt, khắp các đường phố lung linh ánh đèn, cảnh vật bốn bề đều rực rỡ, người đi đông nghịt san sát vào nhau, Cố Diễn Sinh nắm lấy áo của Diệp Túc Bắc đi lại khó khăn trong dòng người, những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống cổ cô, khiến cô rùng mình vì lạnh.
Cuối cùng, Diệp Túc Bắc quay đầu lại, chẳng nói câu gì, chỉ im lặng cầm lấy tay cô.
Bàn tay của Diệp Túc Bắc rất dày, dù đang trong tuyết rơi mà vẫn rất ấm, bàn tay lạnh ngắt của Cố Diễn Sinh được anh nắm rất chặt, anh dắt cô bước ra khỏi dòng người, cô ngốc nghếch đi theo anh, từng bước, từng bước, như thể điểm cuối là vũ trụ hồng hoang, đá nát vàng phai.
Vừa chui ra khỏi dòng người đông kịt và vẫn chưa kịp thở, Diệp Túc Bắc đã phát hiện ra một chuyện nan giải khác.
Cố Diễn Sinh thật bất cẩn, giày bị người ta dẫm tụt một bên, thế mà vẫn đi được một đoạn dài mà không cảm thấy gì.
Diệp Túc Bắc than vãn một cách bất lực, “Đúng là đồ ngốc nghếch.” Nói rồi tháo chiếc khăn ra, cuốn chặt lấy bên chân đã lạnh cóng của cô. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, đừng đi nữa, chúng mình quay về thôi.”
Lòng Cố Diễn Sinh dịu xuống vì cảm giác ngọt ngào, cô ngượng ngùng ngồi lên lưng anh.
Cuối cùng chân cô cũng bị thương vì quá lạnh, ngón chân bị thương, bôi bao nhiêu thuốc mà vẫn không đỡ. Đến nỗi bây giờ chỉ cần mỗi khi đi giày lạnh, Cố Diễn Sinh đều bị hằn vết sẹo khá sâu.
Chỉ có điều trong mắt Cố Diễn Sinh, vết sẹo đó lại không hề xấu chút nào.
Rõ ràng đó đều là những ký ức đã qua lâu rồi, rõ ràng lẽ ra đã phải chôn vùi theo lớp bụi thời gian, vậy mà giờ đây lại làm tim đập cuồng nhiệt. Cố Diễn Sinh cười một cách ngốc nghếch, cô ôm chặt lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh hỏi nhỏ, “Túc Bắc, anh sẽ cõng em suốt đời chứ?”
Đã bao năm trôi qua, Cố Diễn Sinh vẫn ngốc nghếch như ngày nào, ngày đó, cô cũng ngốc nghếch ngồi trên lưng anh và hỏi, “Túc Bắc, anh sẽ cõng em suốt đời chứ?”
Diệp Túc Bắc khẽ cười, Cố Diễn Sinh ở phía sau lưng anh nên không nhìn thấy nét mặt anh, cô chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, “Có.”
Chà, giống y hệt năm đó.
Nhưng liệu, có giống như năm đó, không thể trở thành hiện thực?