Hôn
Chương 22 :
Ngày đăng: 21:34 18/04/20
Diệp Túc Đông khi đi khảo sát thực địa thì bị khối thép rơi trúng người làm
xuất huyết não, toàn thân bại liệt, mất hẳn ý thức nên biến thành người
thực vật. Nhà họ Diệp đã phải tốn rất nhiều tiền để điều trị làm cho anh ấy tỉnh lại nhưng vẫn không có một chút tiến triển nào.
Lần
này là một nhóm bác sĩ do cấp dưới cũ của ông đưa về, nghe nói họ đã cứu sống được mười mấy trường hợp người thực vật ở nước ngoài. Tin này
khiến cho cả nhà trông đợi một kỳ tích sẽ xuất hiện.
Lần đầu
tiên hút tủy, cả nhà đều đến bệnh viện chờ đợi. Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vai vế nhỏ nhất được phân công trông trẻ con nên không phải đóng
vai thần hộ pháp mặt sắt ở bên ngoài phòng vô trùng.
Ngồi trên
chiếc ghế dài trên bãi cỏ của bệnh viện, Diệp Túc Bắc yên lặng nhắm mắt
thả lỏng người, Cố Diễn Sinh bồn chồn nắm cánh tay Diệp Túc Bắc hỏi,
“Nhóm bác sĩ vớ vẩn đó có giỏi thật không? Bao nhiêu bác sĩ hàng đầu
trong nước mà còn không chữa được.”
Diệp Túc Bắc nhấc cánh tay
cô ra, tiếp tục nhắm mắt, môi chỉ hơi mấp máy, “Trước đây là điều trị
duy trì, bây giờ là cấy tế bào gốc. Nguy hiểm hơn một chút.”
Nghe Diệp Túc Bắc nói nguy hiểm, Cố Diễn Sinh thấy thót tim. Cô há miệng kinh ngạc, “Không phải chứ, nguy hiểm hơn, thế nhỡ xảy ra chuyện gì...”
Cố Diễn Sinh càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, cô không dám nói đến điều tồi tệ nhất đó.
Diệp Túc Bắc không nói gì. Anh hơi nhíu mày lại. Mãi lâu sau anh mới mở mắt ra, thở dài, “Không phẫu thuật thì không nguy hiểm. Anh Đông không
thể ngủ như vậy cả đời được. Ông và Giang Thần đã ký tên rồi. Giờ đành
phải nghe theo ý trời thôi.”
Diệp Túc Bắc lúc này chắc là cũng rất căng thẳng. Cố Diễn Sinh nắm tay anh. Cả người anh căng ra, tay ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Túc Bắc từ nhỏ đã rất yêu quý anh Đông. Trước đây dù anh mắc lỗi
gì cũng đều được anh Đông chịu đòn thay. Lúc nhỏ Diệp Túc Bắc đùa
nghịch, trèo lên giàn nho ở hành lang của thư viện trong vườn không may
trượt chân ngã, cả người lăn xuống hồ nước. Lúc đó anh chỉ là một cậu
bé, sức vẫn còn yếu nên mới bơi được vài mét đã từ từ chìm nghỉm giống
như một hòn đá. Tất cả trẻ con đều nhát gan đứng nhìn, chỉ có anh Đông
không nói một lời vội vàng nhảy xuống hồ kéo anh lên.
Lúc đó
anh Đông cũng chỉ lớn hơn Diệp Túc Bắc hai tuổi, cứu được Diệp Túc Bắc
thì anh Đông lại bị viêm phổi, phải nằm viện mất đúng hai tháng, suýt
nữa thì mất mạng. Chỉ có Diệp Túc Bắc là vô lo vô nghĩ cứ thế mà lớn
lên.
Cố Diễn Sinh vẫn biết Diệp Túc Bắc rất kính trọng người
anh trai này. Ông nội rất thích Diệp Túc Bắc, luôn khen anh thông minh,
có khí phách. Ông cũng lên kế hoạch để anh kế thừa sự nghiệp. Nhưng Diệp Túc Bắc không muốn điều đó, anh cũng không muốn xung đột với anh Đông
...
Lúc đó Cố Diễn Sinh chỉ là một cô bé mới vào đại học vô lo vô nghĩ. Phị Trước Mã Giáp còn ghi chú thêm dưới bài văn đó rằng, “LZ là người phụ
nữ ngốc nghếch, mơ mộng hão huyền muốn chiến thắng những ký ức đó.”
Không ngờ sau chưa đến ba, bốn năm, cô lại biến thành người phụ nữ ngốc nghếch đó.
Cô cũng nhiều lần tự hỏi mình, Cố Diễn Sinh, mày dựa vào cái gì mà đòi
thắng những ký ức đó, đó là mối tình đầu của Diệp Túc Bắc, làm sao mày
có thể xóa đi được?
Câu trả lời đã rõ như ban ngày, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận.
Mãi sau đó cô mới học được cách vùi đầu vào cát giống như loài đà điểu, giả vờ như không hay biết gì.
Chỉ có điều đến hôm nay, sau bao nhiêu năm như vậy, Tô Nham, bạn gái cũ của Diệp Túc Bắc, sao cô lại trở về?
...
Sự việc đã xảy ra bao nhiêu ngày rồi mà Cố Diễn Sinh vẫn không thể bình tĩnh lại được. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, chỉ cần không chú ý là có thể vỡ tan.
Cho đến khi Kiều Tịch Nhan gọi điện cho cô.
Giọng của Kiều Tịch Nhan lạnh lùng mà nghiêm trọng, “Diễn Sinh, mình
biết việc này mình không nên nói, nhưng bây giờ mình bắt buộc phải nói,
mới đây không lâu mình gặp Tô Nham, cô ấy dẫn theo một đứa bé. Mình đã
nhờ anh em quen biết điều tra rồi, lúc cô ấy nhập cảnh có dẫn theo đứa
bé, tên đăng ký của nó là Diệp Hinh Tâm.”
...
Cô không còn nhớ lúc đó là mấy giờ, mấy phút, mấy giây nữa, cũng không nhớ mình
đang ở đâu, bởi vì vào lúc đó, thời gian đã dừng lại, trời đất quay
cuồng, dường như tất cả mọi thứ đều sụp đổ, tiêu tan trước mắt cô. Mới
đây cô vẫn còn dương dương tự đắc về hạnh phúc mình đang có, nhưng chỉ
trong chớp mắt nó đã bị xé tan nát, biến thành tro bụi tung bay trong
không trung.
Cô nắm chặt cái điện thoại, cắn môi để cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô lạnh lùng nói, “Kiều Tịch Nhan, mình không tin. Dù
cho Diệp Túc Bắc có mở miệng thừa nhận thì mình cũng không tin.”
Nói xong, cô tắt điện thoại.
Trái tim cô lúc đó đập như điên dại.
Tô Nham, sự trở về của cô quả là đáng sợ.
Hóa ra bao nhiêu năm qua, Cố Diễn Sinh cô vẫn không phải là đối thủ của cô ta.