Hôn

Chương 34 :

Ngày đăng: 21:34 18/04/20


So

về độ lề mề của nhà họ Diệp, nhà họ Cố có thể nói là nhanh như gió. Tất

cả mọi thủ tục chỉ làm trong vòng chưa đầy một tháng. Bà Cố ngày nào

cũng lẩm bẩm, dặn dò cô nào là trước đây thế nào, nào là sau này ra sao. Cô không nói cho bố mẹ biết việc mình có thai, vì nếu có đứa trẻ này,

thì dù nói thế nào họ cũng không để cho cô đi, mà giờ đây, cô lại đang

rất muốn đến luôn một nơi khác, để hít thở bầu không khí không bị ngột

ngạt vì Diệp Túc Bắc.



Vốn không muốn có chút dây dưa gì với nhà họ Diệp, đã nhiều lần nhà họ Diệp gọi điện đến, nhưng ông Cố chẳng bao

giờ trêu đùa, mà chỉ tỏ ra vô cảm. Quan hệ giữa hai nhà họ Cố với nhà họ Diệp rất chồng chéo, sau khi quan hệ thông gia bị phá bỏ, thái độ hai

nhà bắt đầu có những thay đổi. Vì thế, để tránh hiềm nghi, Cố Diễn Sinh

chuẩn bị cắt đứt mọi giao lưu qua lại với nhà họ Diệp. Nhưng khi Lục

Giang Thần hẹn cô, cô lại không nghĩ ra lý do nào để từ chối.



Chỉ sau mấy tuần không gặp, Lục Giang Thần vốn đã gày gò trông lại càng

trở nên tiều tụy, nhưng khi nói chuyện với Cố Diễn Sinh thì thái độ vẫn

rất tốt, vẫn còn đủ hơi để nói chuyện.



Hai người khoác tay

nhau đi chợ, vẫn giống như chị em dâu, chỉ vì bao nhiêu thứ xảy ra gần

đây, tâm trạng hai người cũng có chút chán nản. Đứng trước bao mặt hàng

được bày ra trước mắt, Cố Diễn Sinh lộ rõ vẻ phấn khích.



Ánh

mắt của Lục Giang Thần chủ yếu vẫn hướng vào khu vực quần áo trẻ em,

ngày trước, Cố Diễn Sinh càng nhìn những thứ này càng thấy sởn gai ốc,

nhưng giờ đây, vì sự thay đổi của bản thân, cô cũng bắt đầu thích ngắm

nghía chúng.



“Sao tự nhiên lại ngắm đồ trẻ con?” Lục Giang Thần thấy chút ngạc nhiên, “Chắc cuối cùng cũng bị tớ tiêm nhiễm rồi chứ gì?”



Cố Diễn Sinh cười, “Phải.”



Trông Cố Diễn Sinh rất thảnh thơi, khiến Lục Giang Thần thấy cao hứng

theo, nhưng nghĩ tới cảnh khiến người ta ngột ngạt như hiện nay, cô nặng nề buông một tiếng thở dài, khẽ nói, “Diệp Túc Đông tỉnh lại rồi, đã có thể nói ú ớ.”



“Thế chẳng phải tốt quá rồi sao? Cuối cùng cậu

cũng không còn phải chịu đựng thêm nữa.” Cố Diễn Sinh chau mày, không

hiểu tiếng thở dài của Lục Giang Thần.



“Đáng tiếc là câu nói đầu tiên của anh ấy dành cho mình là, “Giang Thần, anh có lỗi với em.”
tiếp tục kéo dài không khí nặng nề đó, liền chuyển đề tài, “Cậu bắt đầu

trở thành thuyết khách từ khi nào vậy? Chắc không phải do nhà Diệp cử

cậu đến đấy chứ?”



“Thực ra tớ cũng chẳng muốn cậu và Túc Bắc

hòa hợp với nhau, tớ chẳng muốn bất cứ kẻ nào nhà họ Diệp có cái kết tốt đẹp, tớ tìm cậu là để kể khổ, tiện thể buôn chuyện luôn.” Người phụ nữ

này, đúng là bất cứ chuyện gì đau khổ cũng có thể nói ra một cách đơn

giản, nhẹ như không.



“Thế thì hay quá.” Cố Diễn Sinh nhíu lông mày, “Tớ cũng không muốn quay lại. Tháng sau tớ cũng đi rồi.”



“Đi đâu?”



“Đan Mạch.”



Lục Giang Thần chun mũi giễu cợt, “Đừng có nói là em đang chứng minh điều chỉ có trong cổ tích đấy nhé.”



Cố Diễn Sinh lắc đầu, nhìn ra xa với vẻ trầm tư, “Quốc kỳ của Đan Mạch hình chữ thập màu trắng trên nền đỏ. Tớ rất hy vọng.”



Lục Giang Thần không hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi, “Tại sao?”



“Chữ thập màu đỏ chẳng phải tượng trưng cho cứu hộ sao? Tớ nghĩ khi đến đó, tớ sẽ được cứu.” Cố Diễn Sinh cứ nghĩ Lục Giang Thần sẽ lại chun

mũi hỏi gì đó. Nhưng không ngờ Lục Giang Thần lại trầm tư một hồi, rồi

nói, “Giá mà đem được tớ theo để cứu thì tốt quá.” Giọng nói của cô đầy

thất bại và bất lực, “Tớ từng nghĩ mình có thể chống lại số phận, giờ

mới biết thứ mình cố chống lại hóa ra lại do số phận sắp đặt sẵn rồi.”

Cô khẽ cười, “Thắng làm sao nổi?”



Câu nói đó chạm vào nỗi đau

của Cố Diễn Sinh, tim cô như thắt lại. Cô thấy mình như bị ai đó ném

xuống con đường đang nườm nượp xe cộ chạy qua, giống cảnh trong phim

vậy, những tòa nhà cao tầng xung quanh trở nên quay cuồng như rơi vào

vòng xoáy, da đầu căng lên như bị ai đó dùng dây buộc chặt và kéo thật

mạnh. Thực ra cô chẳng muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nói ra hết.



Ai sẽ được cứu rỗi? Sự cứu rỗi đích thực đâu phải cứ rời đi là sẽ nhận được? Những gì cô đang làm chỉ là chạy trốn mà thôi.



Những uất ức có thể nói ra từ xưa đến nay đâu phải là uất ức, Cố Diễn

Sinh chỉ có thể cố cười để nuốt hết nỗi khổ trong lòng, nheo mắt để nhìn trời đất càn khôn, rồi từ từ nói, “Chẳng phải nói năm 2012, trái đất sẽ đến ngày tận thế đó sao? Thế thì tất cả sẽ chấm hết.”