Hôn
Chương 38 :
Ngày đăng: 21:34 18/04/20
Cố Diễn Sinh nhìn chằm chằm anh ta, thẳng thắn từ chối đề nghị, “Em chẳng chọn gì cả. Muốn thế nào thì muốn.”
Vương Lệnh Văn lại nhìn cô một cách tán thành, “Giống như anh nghĩ, đúng là không làm cho anh thất vọng.”
Cố Diễn Sinh chẳng thèm để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước lại càng tiến gần về phía Diệp Túc Bắc hơn. Diệp Túc Bắc đứng
nguyên chỗ cũ, giống vị thần trong thần thoại Hy Lạp, lại vừa giống như
hoàng tử dám vượt mọi chông gai trong truyện cổ tích, gió thổi tung tà
áo của anh, dưới chân bụi hồng cuồn cuộn lên, như trong cõi mộng. Trông
anh ấy thật tự nhiên, bờ vai dày của anh từng che mưa chắn gió cho cô,
là chỗ dựa vững chãi nhất, chỉ có điều trong vòng chưa đầy một năm, tất
cả đã hoàn toàn thay đổi.
Cô luôn cố gắng bước vào cánh cửa hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã đánh mất chìa khóa.
Chẳng phải cô không muốn cầm tay Vương Lệnh Văn và kiêu ngạo bước tới,
nói với anh ta một cách đàng hoàng, mạnh mẽ, dứt khoát rằng, mình đã
không còn yêu anh ta nữa. Nhưng cuối cùng cô lại không làm được điều đó, vì lòng cô vẫn chưa thay đổi, làm vậy chỉ khiến cô càng thêm bối rối.
Cô đứng thẳng lưng, chân bước vững vàng về phía trước. Cô cố tỏ ra bình
thường, cố gắng coi anh ta là một người thường, một người mà cô không
còn để ý tới.
Dĩ nhiên Diệp Túc Bắc cũng đã nhìn thấy cô. Trên
gương mặt lộ vẻ thoải mái hơn, nhưng vừa nhìn thấy Vương Lệnh Văn bỗng
căng trở lại. Tay cầm hành lý, anh ta tiến về phía trước. Vừa bước đến
gần Cố Diễn Sinh, cái mùi thanh thanh và quen thuộc đã ập đến. Trái tim
cô như nhói lại. Những tháng ngày khó khăn nhất của quá trình mang thai, cô chưa từng khóc, lúc ly hôn là lúc đau khổ nhất cô cũng không khóc,
nhưng lúc này, tự nhiên cô lại muốn khóc.
Khi Diệp Túc Bắc đứng bên cạnh cô, cô luôn tỏ ra không muốn chịu chút thua thiệt nào, kiêu
ngạo và bướng bỉnh, lại rất độc đoán. Thực ra cô không phải là người như vậy, nhưng khi đứng trước mặt Diệp Túc Bắc, chưa bao giờ cô bộc lộ phần xấu nhất trong tính cách của mình. Sự chiều chuộng, bao dung mà Diệp
Túc Bắc dành cho Cố Diễn Sinh có thể dùng từ “đến mức vô lối” để hình
dung, nhưng chính người đàn ông này, đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, phụ công cô dành cho anh tình yêu hết mình.
Lúc cô
kiên quyết đòi lấy Diệp Túc Bắc, mọi người đều nói với cô rằng, anh ta
không phải là người phù hợp với cô. Anh ấy không phải là bạn đời của cô. Khi cô rời xa anh ta, tất cả mọi người đều khuyên cô tha thứ cho anh,
anh thật lòng yêu cô.
Nhưng thực lòng yêu một người, sao lại nỡ làm cho cô mệt mỏi đến vậy? Khoảng thời gian cuối cùng sống bên Diệp
quen với việc đi dép mỗi khi đêm tỉnh dậy để uống nước, đã quen với việc phải ăn một mình, thậm chí quen với cả việc bị mất ngủ. Cô nghĩ rằng
mình đã quen với thế giới không có Diệp Túc Bắc, nhưng đến giờ cô mới
nhận ra rằng, cô vẫn chưa quen, không thể quen, đến khi cô lại đạt được, cô mới biết, hóa ra chưa bao giờ cô quen thực sự.
Quá nửa đêm, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng đã ngủ được, nhưng chưa ngủ sâu giấc, chân
cô lại bị chuột rút, cô đau đến mức mê mê tỉnh tỉnh, khắp đầu toát mồ
hôi, lật người đi lật người lại, rồi cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu. Đến lúc đau gần như hôn mê, cô nhìn thấy bóng của mẹ, bà ngồi
xuống giường ấn ấn bóp bóp cho cô, Cố Diễn Sinh cố nhìn, mí mắt rất
nặng, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Ba đêm liền, đêm nào Cố Diễn
Sinh cũng bị chuột rút rất nặng. Cả chân như bị tê dại, khắp đầu toát mồ hôi khiến cô không thể nào ngủ được. Bà Cố cũng không ngủ, xoa bóp cho
cô suốt. Cố Diễn Sinh thương mẹ phải thức đêm nên đau đến mấy cũng cố
cắn răng chịu đựng. Có mấy lần mệt quá cô cũng ngủ thiếp đi.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Cố Diễn Sinh thấy hết giấc mơ này lại đến giấc mơ
khác, từ lúc nhỏ cô tập đi xe bị ngã, cho đến những trận cãi nhau kịch
liệt với Diệp Túc Bắc, hoàn toàn chẳng logic với nhau, trong giấc mơ, cô vươn tay ra một cách bất lực để với cái gì đó, nhưng cuối cùng lại
chẳng với được cái gì.
Một lát sau, cô bừng tỉnh. Ngồi bật dậy trên giường.
Trong bóng tối, vẻ mặt vừa lúng túng và hoảng hốt của Diệp Túc Bắc đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Diệp Túc Bắc ngồi xuống cạnh giường cô, tay áo ngủ được anh xắn lên cao.
Cố Diễn Sinh hơi giật mình, sau đó trấn tĩnh hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Diệp Túc Bắc giật mình vì câu hỏi của cô.
“Anh, vào nhầm phòng.” Nói vậy, anh đứng dậy lùi ra ngoài. Sau đó cũng không quên đóng cửa lại theo thói quen.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại. Cố Diễn Sinh day day huyệt Thái
Dương, nhưng hơi bất lực, cô ngước mắt nhìn, trên chiếc ghế cạnh giường
có để sẵn một chậu nước, trên đó vắt một chiếc khăn. Cố Diễn Sinh tự lau người, khắp cơ thể đều có cảm giác mát lành của nước.
Cô nhìn ra phía cánh cửa đã khép, rất lâu không dám thở mạnh.