Hôn
Chương 42 :
Ngày đăng: 21:34 18/04/20
Cố
Diễn Sinh mơ mơ ảo ảo với rất nhiều ảo ảnh, cô mơ thấy mình biến thành
một con chim hải âu, giang rộng đôi cánh, bay xuyên qua bầu trời u ám
đầy mây, rồi lại giang cánh lượn qua mặt hồ trong xanh lấp lánh ánh
nắng. Sau đó, cô mệt quá, liền lười nhác bay vào một đám mây, đậu trên
vai một người. Người đó đột nhiên quay đầu lại, cô chợt nhìn thấy khuôn
mặt của chính mình, khoảng mười lăm tuổi, “người ấy” nghiêng đầu về phía mặt trời mỉm cười, khuôn mặt xinh tươi và rạng ngời như bông hoa dành
dành với hương thơm ngọt ngào phảng phất. Mặt trời di chuyển, thời gian
thấm thoắt trôi, cô chỉ dừng lại trên vai mình. Sau đó, bầu trời dần lộ
ra ánh nắng, làm tan đi làn sương mù xung quanh cô.
Tia sáng cực mạnh đầu tiên làm chói mắt cô. Cô cảm thấy khá đau. Một lúc sau, cô mới dần dần mở mắt.
Trước mắt là một phòng bệnh trông rất yên tĩnh. Thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Cố Diễn Sinh mở đôi mắt mơ màng, thăm dò xung quanh. Ánh
nắng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng. Tiếng chim vỗ cánh và
cả tiếng hót vào buổi sớm mai, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cơ
thể cô nặng trĩu và mệt mỏi, nhưng ý thức thì đã bắt đầu tỉnh táo dần.
Cô chủ động quay đầu. Bên cạnh chiếc giường bệnh sạch sẽ, có một người
đang ngủ.
Người này, vô cùng quen thuộc với cô.
Chết đi sống lại, ngoài sự cảm kích, cô không biết còn có thể làm gì nữa.
Cô chưa muốn làm anh tỉnh giấc, chỉ lặng lẽ ngắm xoáy tóc trên đỉnh đầu anh. Tóc anh dày và đen bóng. Ngắn ngắn một cách chỉnh tề, ngay ngắn,
xoáy tóc giữa đầu trông mới dễ thương làm sao, khiến cô yêu vô cùng.
Người nằm bên cạnh giường ngủ không sâu, mặc dù các cử động của Cố Diễn Sinh rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ làm anh thức giấc.
Anh mở đôi mắt mệt mỏi nhìn cô, rồi nhìn không rời mắt, như thể cô là
báu vật mất đi vừa tìm lại được. Anh cất giọng khàn khàn và trầm trầm,
“Em tỉnh rồi à?”
Cố Diễn Sinh nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, hơi đau lòng. Cô đưa tay ra vuốt anh theo bản năng. Ngón tay cô dừng lại ở
thái dương anh, dùng ngón tay thuôn dài của mình nhẹ nhàng vuốt theo mái tóc ngắn của anh.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Vừa hôn mê tỉnh dậy, giọng cô có vẻ bị lạc đi.
“Bốn mươi lăm tiếng.”
“Anh ở đây suốt à?”
“Em có đói không? Bác sĩ nói em có thể ăn được đồ lỏng.” Diệp Túc Bắc
không trả lời thẳng vào câu hỏi của Cố Diễn Sinh. Đôi mắt ánh lên vui
mừng khôn xiết.
Cố Diễn Sinh đưa tay xuống xoa xoa bụng mình,
bụng có vẻ mềm và lỏng hơn, nhưng bằng phẳng. Cô hỏi, “Con…” cô không
biết phải hỏi thế nào. Lúc đó cô đã hoàn toàn mất ý thức, thậm chí còn
không biết con mình còn sống hay đã chết.
Diệp Túc Bắc nắm tay
cô cười, “Con rất khỏe, rất khỏe, nặng ba cân, dù sinh non, nhưng trông
chẳng khác những đứa trẻ bình thường khác. Em rất tuyệt vời, chăm sóc
con rất tốt.”
Từ đáy mắt Cố Diễn Sinh hiện lên từng niềm vui, cô nôn nóng, “Con đang ở đâu? Em muốn nhìn mặt con.”
Diệp Túc Bắc dùng tay giữ vai cô, “Con đã có y tá chăm sóc, nhưng nếu
so với con, thì em còn khiến mọi người lo lắng hơn. Đợi lát nữa mẹ đến,
em uống tạm cái gì đã. Sau đó anh sẽ đưa con đến.”
Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn nghe theo. Cô không muốn nói nhiều với anh. Nhưng cô vẫn
chưa ngồi dậy, vết mổ ở bụng đã đau nhói. Cô thở hắt ra, rồi lại hít
vào.
“Chao ôi, đau quá.” Cố Diễn Sinh tự chế nhạo mình, “Suýt nữa thì mất mạng, em đúng là một người mẹ kém cỏi.”
Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thành thật nói, “Em là người mẹ
dũng cảm nhất mà anh từng biết. Nhất định con trai sẽ cảm thấy tự hào vì em.”
“Thật không?”
“Chắc chắn rồi.”
Cố Diễn Sinh nằm trong viện tròn nửa tháng mới xuất viện. Diệp Túc Bắc
Trong quá trình giảng bài, thỉnh
thoảng Vương Lệnh Văn lại đưa mắt về phía Cố Diễn Sinh, cô lại lặng lẽ
giơ ngón tay cái lên về phía anh. Động tác nhỏ của Cố Diễn Sinh dĩ nhiên đều được Vương Lệnh Văn nhìn thấy, anh chỉ khẽ nhíu mày, không có phản
ứng gì.
Vương Lệnh Văn bắt đầu tập trung vào hội họa. Anh nêu
những thành tựu nổi bật của Trung Quốc trong thời kỳ đó. Giảng về phong
cách và trường phái.
Cố Diễn Sinh liếc nhìn đồng hồ, một tiếng trôi qua thật nhanh, Cố Diễn Sinh cảm thấy mình ngồi còn chưa ấm chỗ.
Đúng lúc đó, ánh mắt của Vương Lệnh Văn hướng về phía cô.
Cô giơ tay, chỉ chỉ, ám hiệu cho anh biết, thời gian đã đến, cô phải đi rồi.
Vương Lệnh Văn dừng lại một chút, lúc này, ánh mắt anh không rời đi.
Anh kéo chiếc bảng trắng ra, giữ màn hình đang hiển thị. Tất cả sinh
viên ngồi dưới đều bị bất ngờ. Sinh viên đều ngây ra. Cố Diễn Sinh cũng
không hiểu hành động này của anh.
Chỉ thấy Vương Lệnh Văn đứng trên bục giảng, cầm chiếc bút viết lên bảng trắng câu “Jeg elsker dig[2]”.
[2] Anh yêu em.
Viết xong, anh quay người lại, mỉm cười, nói một cách đĩnh đạc, “Dành
chút ít thời gian của giờ giảng, chúng ta sẽ nói về chuyện khác.”
Tất cả học viên bên dưới đều vỗ tay hoan hô. Nhìn câu được viết trên bảng trắng, họ rất phấn khích.
Vương Lệnh Văn xua xua tay, ý muốn bảo mọi người yên lặng, tiếp tục
nói. “Tôi quen một người bạn, trước khi đến Đan Mạch, cô ấy đã gặp rất
nhiều, rất nhiều chuyện. Sau đó cô đến Đan Mạch, muốn bắt đầu lại từ
đầu. Tôi đã dạy cô ấy rất nhiều tiếng Đan Mạch, nhưng duy nhất có câu
này là chưa dạy.” Anh chỉ lên câu “jeg elsker dig” trên bảng trắng, rồi
cười nói, “Cô ấy rất thông minh, rất nhiều thứ chỉ cần một thoáng là cô
ấy đã hiểu. Bây giờ, thứ cuối cùng tôi có thể dạy cô ấy chính là câu
này. Đồng thời, đây cũng là câu có thể dạy cho tất cả mọi người.”
Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói một câu. “Đừng bao giờ tiết kiệm
câu này với những người sống bên cạnh mình. Bất luận đó là ai, người
yêu, người nhà, bạn bè, bất kỳ ai, Jeg elsker dig, chúng ta có sức mạnh
của ngôn ngữ, đừng bao giờ tiết kiệm nó.”
Ánh nắng thật dịu
dàng, Cố Diễn Sinh thót tim. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ dường như
có một tia nắng đẹp mê ly, chỉ chiếu nhẹ nhàng xuống đỉnh đầu Vương Lệnh Văn. Khuôn mặt hiền hậu của anh như một bức tranh tuyệt đẹp, mãi mãi
khắc sâu trong tim Cố Diễn Sinh.
Jeg elsker dig, câu này đương nhiên là cô đã hiểu.
Anh yêu em.
Cố Diễn Sinh thầm nói trong lòng. Vương Lệnh Văn, cảm ơn anh, em cũng yêu anh.
Khi bên dưới bục giảng vẫn còn đang xôn xao bàn tán, Cố Diễn Sinh đã
lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi giảng đường. Từ đầu đến cuối, cô không hề
quay lại nhìn nét mặt Vương Lệnh Văn.
Kể từ khi quen Vương Lệnh Văn, cô vẫn thường không thể phân biệt rõ lúc nào anh nói thật, lúc nào anh nói đùa. Tình cảm cô dành cho Vương Lệnh Văn cao hơn mức tình bạn,
nhưng lại tuyệt đối không phải là tình yêu. Có lúc cô thấy vô cùng khâm
phục tư duy tuyệt vời của anh, có lúc lại thấy khó chịu trước sự oán
than thế đạo bất bình của anh.
Anh nói với cô, anh ghét nhất là cảnh chia tay.
Lúc này, cô đã hiểu cảm giác ấy. Bỗng nhiên cô cảm tạ trời đất đã cho
cô quen với người đàn ông chững chạc ấy. Mặc dù không phải là người yêu, nhưng đáng để cô phải nhớ suốt đời.
Rời khỏi khu giảng đường,
Diệp Túc Bắc đang lặng lẽ đợi cô dưới gốc cây, nhìn cô đi ra, khuôn mặt
rạng rỡ hẳn, nở một nụ cười khẽ.
Cố Diễn Sinh khẽ nheo mắt vì nắng, rồi nhìn thẳng vào anh, sau đó cười, “Cuối cùng chúng mình có thể đi được rồi.”