Hôn

Chương 44 :

Ngày đăng: 21:34 18/04/20


Nói

chung Diệp Túc Bắc đã trình bày rõ ràng nên người nhà họ Diệp cũng không bắt bẻ lắm về chuyện họ tên đứa trẻ. Quay trở lại nhà họ Diệp, mặc dù

vô cùng ái ngại, nhưng cũng không khó xử. Cả nhà được đoàn tụ bên nhau,

nếu không phải thiếu đi Giang Thần và Thẩm Ý, thì Cố Diễn Sinh vẫn cảm

thấy như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô luôn cảm thấy cả nhà họ Diệp đều

là diễn viên, lại là diễn viên đại tài, siêu đẳng nhất, cuộc đời như vở

kịch vậy.



Quay trở về nhà họ Cố, mọi người thực sự yên tâm. Lần này được thăng chức lên làm ông ngoại, trông ông Cố vui mừng khôn xiết, vốn rất yêu trẻ, giờ ông càng hay nói hơn. Cố Diễn Sinh cho con uống

sữa xong là ông Cố ôm luôn cháu vào lòng, có lúc còn làm mặt hề để trêu

đứa bé. Cố Diễn Sinh đứng bên cạnh ngập ngà ngập ngừng, một lúc sau mới

lấy đủ dũng khí bước lên.



“Bố, bố mệt rồi, để con bế cho.”



Ông Cố vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nô đùa với cháu, Cố Diễn Sinh

bước sát lại gần mà ông vẫn không để ý. Cố Diễn Sinh nghĩ rất lâu mà

không biết phải bắt đầu nói như thế nào. Không ngờ chưa đợi cô nói, ông

Cố đã nhìn thấu hết. Vẻ mặt ông chùng xuống, ông khẽ nói, “Chuyện đó là

vấn đề của nội bộ gia đình họ, chúng ta không nên can thiệp.”



Cố Diễn Sinh hơi ngài ngại, bố cô càng ngày càng tinh ý, cô chưa kịp nói gì mà ông đã biết cả rồi. “Thế nào gọi là vấn đề nội bộ ạ?”



“Con phải đi hỏi bố của Diệp Túc Bắc.” Ông Cố buông câu nói lửng lơ, rồi ôm đứa bé đã ngủ say vào phòng, để lại một mình Cố Diễn Sinh. Cô vẫn

đứng nguyên chỗ cũ, nghĩ lại phản ứng của ông Cố và Diệp Túc Bắc với

chuyện này.



Ông Diệp và ông nội đều rất lo lắng, tại sao Diệp

Túc Bắc và ông Cố lại vẫn bình thường như vậy, ngược lại, cứ như họ đang chờ đợi một màn kịch hay.



Cố Diễn Sinh suy nghĩ rất lâu, nghĩ

cho đến khi đầu óc cạn hẳn ý tưởng, không còn nghĩ được gì nữa, cô liền

mở miệng hỏi, nhưng ông Cố chẳng khác nào Diệp Túc Bắc, thái độ trước

sau như một. Cố Diễn Sinh rất thất vọng, cuối cùng đành phải làm theo

nguyện vọng của Diệp Túc Bắc, đó là chuyên tâm chăm sóc con cái.



Lúc Diệp Túc Bắc đón cô về nhà, cũng là lúc họ đã về nước được một

tuần. Cố Tích Triều là cháu mới chào đời, nên được cả hai nhà vô cùng

yêu quý. Cả một tuần trời, khắp người lúc nào cũng đeo đầy vàng. Đúng là dòng tộc lớn, không biết bao nhiêu là quà, Cố Diễn Sinh nhận đến mỏi

tay, nhận đến phát ngại. Nhưng nghĩ đến những đứa trẻ ở những gia đình

khác cũng từng được cô tặng rất nhiều quà, cô lại thấy thoải mái và yên

tâm hơn. Một năm mới quay về nhưng nhà cửa vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả đều giống y như trước khi cô đi. Trừ bức ảnh cưới treo trên

tường.



Cố Diễn Sinh nhìn bức tường trống không, im lặng một hồi lâu. Không biết vì sao, nhưng có một cảm giác chua xót không thể nào

kiểm soát nổi. Diệp Túc Bắc không thích chụp ảnh, lúc kết hôn, cái gì

cũng được tổ chức một cách đàng hoàng, thỏa đáng, chỉ duy nhất một điều

không làm đó là không chụp ảnh hai người mặc đồ cưới. Diệp Túc Bắc không muốn, cô cũng không miễn cưỡng, khi đó cô vẫn chưa có đủ tự tin để đưa

ra thỉnh cầu đó với Diệp Túc Bắc.



Trong thế giới tình cảm của

hai người, cái thứ gọi là tự tin bị phá hủy thật quá dễ dàng, chỉ cần

làm cho cô ấy yêu trước là được, giữ cái gì cũng không thừa.
lúc đó tớ nghĩ theo hướng khác, cho rằng anh ấy coi thường nhà tớ. Sau

đó anh ấy đi, tớ tức tối không thèm tiễn anh ấy, thậm chí còn hận đến

mức không thèm nghe điện thoại của anh ấy, thậm chí... Còn cưới cả Diệp

Túc Đông.” Cuối cùng, giọng của cô ấy nghẹn ngào không thể kiềm chế,

đương nhiên, những tháng ngày đó thực sự khiến cô ấy vô cùng đau khổ.



“Nhưng... Tất cả lại không như những gì tớ tưởng tượng. Hóa ra, anh ấy

bị ung thư dạ dày... ” Khóe mắt Lục Giang Thần càng ngày càng đỏ, nước

mắt đã lưng tròng, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, giọng run run, “Lúc đó

anh ấy nói toàn những câu tuyệt tình, nhưng anh ấy vẫn không kìm được,

vẫn gọi điện cho tớ, nhưng tớ còn tuyệt tình hơn anh ấy... Anh ấy đã cắt bỏ một phần tư dạ dày, lúc quay trở về, tớ đã lấy người khác mất rồi... Hóa ra từ đầu đến cuối, người quay lưng nuốt bỏ lời thề lại chính là

tớ...”



Cố Diễn Sinh kinh ngạc nghe Lục Giang Thần kể, rõ ràng, sự kinh ngạc của cô lúc này đúng là không gì so sánh được.



“Những cái này... Cậu nghe ai nói?”



“Diệp Túc Duyệt.”



“...” Cố Diễn Sinh im phăng phắc.



Lục Giang Thần lại quay mặt đi, Cố Diễn Sinh không cố hỏi thêm nữa.

Lòng tự tôn của Lục Giang Thần luôn cao hơn người khác. Có lẽ vì xuất

thân của cô không bằng người khác, nên lúc nào cô ấy cũng rất tự ti. Nếu lúc đó cô ấy chịu nhún mình đi tìm Thẩm Ý để hỏi, nếu như cô kiên trì

thêm chút nữa, thì có lẽ tất cả đã khác đi. Số phận đã khiến họ bị lỡ

mất nhau. Là người đứng ngoài nhìn vào, cô còn cảm thấy đau lòng, huống

hồ giờ cô ấy lại là người trong cuộc?



Bao nhiêu năm qua, nhờ

mối hận mà Lục Giang Thần dành cho Thẩm Ý trong lòng, cô mới không cảm

thấy oán hận về cuộc hôn nhân của mình, lựa chọn của mình. Nhưng giờ

đây, khi tất cả mọi điều hiển hiện ra trước mắt, cô thấy thực sự đổ vỡ.

Lục Giang Thần cố gắng che đôi mắt, giọng nói líu nhíu đầy đau khổ, “Lúc mình ly hôn, anh ấy cũng ly hôn theo. Hôm đó, anh ấy gọi điện cho mình

từ bệnh viện, hỏi mình liệu có thể bắt đầu lại từ đầu không, nhưng tất

cả không còn như trước! Từ lâu mình đã không thể quay lại được nữa!”



Cố Diễn Sinh nhìn cô ấy, cảm giác trong họng như bị cái gì đó chặn lại. Thực ra cô muốn giúp Diệp Túc Bắc giảm bớt muộn phiền, lo âu. Cô đã cố

gắng lấy hết dũng cảm để đi hỏi liệu Lục Giang Thần có thể quay trở về

bên anh Hai không, chí ít, cũng có thể cùng anh ấy bước qua những tháng

ngày tối tăm nhất này. Nhưng sau khi nghe tất cả những chuyện này, cô

không thể mở miệng được nữa. Đột nhiên, cô cũng có thể hiểu hành động

của Thẩm Hạo Đông. Ngày trước Kiều Tịch Nhan cũng từng nhận xét về

chuyện của Thẩm Ý và Lục Giang Thần, cô ấy nói rằng cảm thấy ở đây có sự hiểu lầm, còn nói người đàn ông như Thẩm Ý, đã yêu ai thì yêu cả đời,

không bao giờ thay đổi.



Nhưng khi đó cả Cố Diễn Sinh và Lục

Giang Thần đều thấy hận trong lòng, chỉ ra sức mắng chửi anh ta, làm gì

còn chút lý trí nào nữa. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cả hai người đều không biết nhìn người. Vốn chỉ nghĩ nhà họ Thẩm đơn thuần muốn trả đũa là để

nhằm vào nhà họ Diệp chứ không phải Diệp Túc Đông, nhưng giờ Cố Diễn

Sinh mới hiểu, hiểu rất rõ rằng, mục tiêu của Thẩm Ý chỉ có một người,

đó là người đã cưới Lục Giang Thần mà không biết trân trọng cô ấy - Diệp Túc Đông.