Hôn
Chương 48 :
Ngày đăng: 21:34 18/04/20
Cố Diễn Sinh bỗng rùng mình, mắt mở to kinh ngạc hỏi lại, “Anh vừa… vừa nói gì?”
Lộ Tùng Quang là em trai Diệp Túc Bắc? Đầu óc cô quay cuồng, bỗng nhớ
lại ý bố mình nói trước đây, “Đó là vấn đề của nhà họ Diệp, con nên đi
hỏi bố của Diệp Túc Bắc.” Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là không biết, nhưng cô không thể tin nổi, cô thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.
Diệp Túc Bắc cười cay đắng, không bất ngờ trước phản ứng của Cố Diễn Sinh. Anh mệt mỏi khom người xuống, dường như đang kể một
câu chuyện không liên quan đến mình. Giọng điệu hờ hững, “Mẹ anh chắc em không lạ. Từ khi anh bắt đầu biết chuyện tới nay vẫn như vậy…” Diệp Túc Bắc nhắm mắt mơ màng, nhớ lại, “Là một người phụ nữ... nho nhã, dịu
dàng quý phái. Khi còn nhỏ ông nội anh thường nói, mẹ anh là con dâu
biết điều nhất nhà.” Diệp Túc Bắc cười khẽ nhưng ánh mắt lại trở nên đăm chiêu hơn, “Lúc đó anh không hiểu hết ý trong câu nói của ông, chỉ cảm
thấy đó là một lời khen ngợi.” Anh vẫn cười, khuôn mặt căng thẳng như có một sợi dây vô hình khống chế biểu cảm, lúc nhăn mày lúc lại cười gượng khiến người ta cảm thấy rất cứng nhắc.
Cố Diễn Sinh không thể đoán được tâm trạng của anh qua nét mặt nhưng rõ ràng đó không phải là hồi ức tốt đẹp cho cả cô và anh.
Khuỷu tay Diệp Túc Bắc vẫn để trên mặt bàn nhưng hai bàn tay đã nắm chặt, những ngón tay dài của anh trở nên trắng bệch.
“Khi anh học tiểu học bà ngoại thường nói với anh, mẹ cháu là mẫu phụ
nữ khuê tú, buồn vui đều không thể hiện ra ngoài, luôn lấy chữ nhẫn làm
đầu. Lúc đó anh chỉ cảm thấy lời của bà ngoại nói rất đúng, mẹ anh đúng
là người tuyệt vời, bất luận việc gì đều giỏi. Mẹ không thích nói nhiều
nhưng lại rất có uy. Khi còn nhỏ anh không sợ tính nóng như lửa của bố
nhưng lại rất sợ chính sách nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc của mẹ.”
Nhớ lại chuyện cũ trong mắt Diệp Túc Bắc cũng có chút gì đó mơ hồ, năm
tháng thấm thoát qua đi, mọi người đều trưởng thành nhưng Diệp Túc Bắc
là người chín chắn từ rất sớm. Sống trong một gia tộc phức tạp như vậy
anh không biết nên cư xử thế nào mới phải, sống dưới cùng một mái nhà
nhưng không biết nên coi là người thân hay như người xa lạ.
Cố Diễn Sinh ngồi đối diện với anh, lặng im nghe anh nói. Bầu không khí có chút trầm lắng, Cố Diễn Sinh như dừng thở.
“Bố anh khác hẳn với mẹ, ông nóng tính lại rất ngoan cường. Ông nội anh thường nói nếu bố anh cùng ông đi đánh trận, ông sẽ dùng roi ngựa quật
chết bố. Khi bố anh còn trẻ rất ngang tàng phách lối, khiến ông giận bắt bố đi phong trào thanh niên trí thức về quê, lúc đó bố cũng kịp đi đợt
cuối cùng. Là một công tử con nhà giàu, dù bị bắt về quê nhưng vẫn không chịu làm việc mà cả ngày chỉ tụ tập gây sự, bố gặp mẹ Lộ Tùng Quang ở
đó.” Diệp Túc Bắc ngừng một lát rồi lại nói tiếp. “Mẹ của Lộ Tùng Quang
không phải phụ nữ nông thôn, bà ấy cũng là thanh niên trí thức như bố
anh. Bố bà ấy làm ở Cục quản lý đường bộ.”
“Vậy tại sao sau đó
họ không ở bên nhau?” Lần đầu tiên Cố Diễn Sinh hỏi điều nghi ngờ trong
lòng mình, hỏi xong cô lại cảm thấy mình thật vô duyên, ngại ngùng rụt
lưỡi lại.
Diệp Túc Bắc cười trừ, đưa tay véo mũi cô và nói.
“Nếu câu chuyện dừng ở đây thì còn có anh không?” Cô nhìn anh bằng ánh
mắt khó hiểu, giọng anh đầy ẩn ý, “Sau đó Cục đường bộ sát nhập với cơ
quan ông anh, khi đề bạt lãnh đạo mới ông nội không đề cử bố bà ấy mà đề cử người khác, khiến ông ta ôm hận, xin chuyển đi nơi khác. Khi ông nội dẫn bố tới nhà dạm hỏi, ông ấy trực tiếp đuổi ra ngoài, sau đó từ mặt,
nhốt con gái lại và cắt đứt liên lạc để tách họ ra.”
“Ông nội
chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ. Ông từng cưới năm vợ, trong những
năm chiến tranh lấy người nào chết người đó, họ để lại cho ông nhiều con cháu vậy mà ông vẫn vượt qua. Ông cảm thấy bố anh không có tiền đồ liền tìm cho bố một cô vợ, người đó chính là mẹ anh.”
“Ai thắng ai thua đúng là chưa biết nhưng
tôi tin cô không bao giờ thắng.” Cố Diễn Sinh nhìn Tô Nham, sẵn sàng đưa ra đòn cân não. Cô cũng không biết tại sao mình có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nhưng người con gái kia đã khiến tính xấu trong con người cô bộc phát.
Nhìn hai người phụ nữ khẩu chiến với nhau,
Lộ Tùng Quang không thể nhẫn nại hơn, cắt lời Cố Diễn Sinh và kéo Tô
Nham định lôi đi. Cố Diễn Sinh không bỏ qua, bước nhanh tới đứng trước
mặt anh. Lần này cô nghiêm mặt nhìn Lộ Tùng Quang, “Chúng ta là bạn đã
bao năm nay, em thực sự không muốn chúng ta trở thành kẻ thù của nhau.
Nếu giờ anh rời khỏi đây, em sẽ không nói cho mọi người biết chuyện hai
người đã tới.”
Lộ Tùng Quang đọc được sự quan tâm và thương hại trong mắt cô, liền cười hóm hỉnh nói, “Nhưng tôi lại muốn cả thế giới
này biết chúng tôi đã tới đây, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố
Diễn Sinh bỗng khựng lại trước những lời bất cần của anh, nghĩ lại những chuyện trước đây Diệp Túc Bắc kể, cô càng cảm thấy lo lắng hơn. Lúc này Tô Nham liền cười khẩy, “Chúng ta đi nào!”
Câu nói này đụng
vào họng súng của Cố Diễn Sinh, cô đang tức mà không có chỗ trút, liền
giơ tay hướng về phía cô ta, miệng dữ dằn tuôn ra mấy từ, “Cô câm miệng
ngay!”
Vài giây sau, cái tát không rơi xuống mặt của Tô Nham,
chân mày Cố Diễn Sinh dựng đứng nhìn chằm chằm vào Lộ Tùng Quang, không
chịu nhẫn nhịn, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Anh giúp cô ta?”
Lộ Tùng Quang cảm thấy nhói đau khi thấy cô nhìn mình như vậy. Anh quay đầu sang một bên lạnh lùng nói, “Em đứng trên lập trường gì? Dựa vào
đâu mà đánh cô ấy.”
Một tay Cố Diễn Sinh bị anh giữ chặt, tay
kia cô ôm chặt con, chỉ cảm thấy cánh tay bị anh giữ chặt giống như bị
lửa đốt, cô tức đến mức gần như không nói ra lời.
“Anh…”
“Bốp…”
Âm thanh của cái tát cắt ngang đối thoại giữa Cố Diễn Sinh và Lộ Tùng
Quang, quay đầu lại nhìn thấy Tô Nham đang ôm mặt mà không thể tin nổi.
Lục Giang Thần đứng cách cô không xa, làn gió đang vờn nhẹ tóc mai cô
ấy, khuôn mặt Lục Giang Thần trang điểm rất tinh tế, nghiêm túc nhưng
lại hài hòa. Cô ấy đứng thẳng người trông uy phong như một người lính,
Cố Diễn Sinh dường như nhìn thấy ống tay áo của Lục Giang Thần bay bay
trong tư thế oai hùng.
Lục Giang Thần nhìn Tô Nham bằng con mắt khinh thường, giọng điệu ôn tồn chứ không nóng nảy.
“Cô ấy không có tư cách, tôi có.” Cô bình tĩnh nói, “Thành thật một
chút đi! Muốn diễn hề trước mặt tôi để lấy lòng mọi người thì trước tiên phải xem mình có đủ tư cách không đã.”