Hôn
Chương 52 :
Ngày đăng: 21:34 18/04/20
“Cái gì?” Trán Diệp Túc Bắc nhăn lại, anh cầm điện thoại định rời khỏi bàn,
nhưng Cố Diễn Sinh đã tóm lấy áo anh. Diệp Túc Bắc che điện thoại hỏi
nhỏ, “Chuyện gì vậy?”
Cố Diễn Sinh hít một hơi thật sâu, nhìn anh nói, “Có gì cứ nói ở đây”, nói xong liền liếc qua nhìn Lục Giang Thần.
Ở bên kia đầu dây Tô Nham kích động thế nào Cố Diễn Sinh đều nghe rất
rõ, tất nhiên Lục Giang Thần cũng nghe rõ, nếu không thái độ của cô đã
không lắng xuống nhanh vậy.
Diệp Túc Bắc liếc Cố Diễn Sinh rồi ngồi xuống bên cạnh.
Giọng Tô Nham trong điện thoại rất chanh chua, “Nhà họ Diệp khốn kiếp,
Diệp Túc Đông khốn kiếp! Anh ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”
Diệp Túc Bắc không hài lòng với câu chửi thần kinh của Tô Nham, khuôn mặt anh lạnh lùng, trầm giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Diệp Túc Đông khốn kiếp lừa tôi! Anh ta nói đưa Hinh Tâm đi chơi,
nhưng lại định đưa Hinh Tâm đi chết! Diệp Túc Bắc, mọi chuyện trước đây
tôi không tính toán nữa, cầu xin anh hãy cứu con gái tôi, nó vô tội!”
Giọng cô ta nghẹn lại, chắc đang thút thít.
Tay Cố Diễn Sinh
đan chặt vào nhau, cô cũng có chút lo lắng theo. Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng
đổi điện thoại sang tay khác, dùng bàn tay gần Cố Diễn Sinh ôm chặt lấy
cô và ra hiệu bằng mắt cho cô biết không phải lo lắng. Anh hỏi Lục Giang Thần ngồi đối diện, “Chị có phiền khi cô ấy tới đây không?”
Lục Giang Thần ngẩn ngơ một lúc rồi quả quyết lắc đầu.
Diệp Túc Bắc hài lòng gật đầu với Lục Giang Thần, “Giờ cô hãy qua chỗ
tôi để nói rõ mọi chuyện!” Anh đọc địa chỉ rồi cúp điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vẫn chưa biết.” Diệp Túc Bắc bấm máy gọi cho anh trai, nhưng điện
thoại tắt máy. Anh bắt đầu có chút lo lắng, trên mặt không còn vẻ trầm
mặc như lúc trước. Lúc này Lục Giang Thần giữ lấy cánh tay đang định gọi điện thoại của Diệp Túc Bắc nói, “Để tôi gọi thử. Anh ta đang ép tôi,
mọi người không gọi được đâu.” Là vợ chồng đã lâu, cho dù Diệp Túc Đông
bị hôn mê cũng khá lâu nhưng giữa họ vẫn có sự tương thông mà người khác không hiểu được.
Nói xong Lục Giang Thần liền rút điện thoại. Quả nhiên cô vừa bấm, điện thoại đã thông.
Cố Diễn Sinh như ngồi trên đống lửa, nhìn Lục Giang Thần không chớp mắt.
“Anh đang ở đâu?”
“Đang ở cùng ai?”
“Chưa đi, hôm qua là tôi bảo Giai Giai nói vậy, thực ra ngày kia mới bay.”
“Diệp Túc Đông, anh làm vậy thật vô nghĩa.”
“Anh nghĩ anh lừa được tôi sao? Anh quá xem thường tôi rồi đấy. Tôi ở bên cạnh anh lâu như vậy cũng không phải là vô ích.”
“Diệp Túc Đông, anh đừng nhầm gốc thành ngọn, vấn đề của chúng ta hoàn
toàn không phải vì đứa trẻ đó, hơn nữa nó cũng là con anh đúng không?”
“Có thể, nhưng giờ nói những chuyện đó có ích gì? Tất cả đã xảy ra rồi, đều thực sự tồn tại.”
“Giờ anh đang làm gì?! Anh điên rồi hả?! Tôi mòn mỏi chờ anh tỉnh lại
để anh coi thường tính mạng của mình thế sao? Diệp Túc Đông, tính mạng
của anh một nửa là của tôi, anh không có tư cách nói không cần là không
cần.”
“Diệp Túc Đông! Không được tắt máy!”
“Diệp Túc Đông!”
“Diệp Túc Đông!”
Lục Giang Thần uể oải cầm điện thoại, toàn thân cô trống rỗng, trong
đôi mắt mở to của cô chốc lát tràn đầy nước mắt. Lúc này cô bất lực
giống như một đứa trẻ, chỉ biết mở to mắt, mặc cho nước mắt lã chã tuôn
rơi, “Diễn Sinh, Túc Bắc, phải làm sao đây?” Cô giơ điện thoại lên như
muốn chứng minh điều gì đó, nhưng lại không thể, “Diệp Túc Đông tắt máy
rồi….” Giọng nói của cô gần như nấc nghẹn, khiến người ta không rõ cô
định nói gì, Cố Diễn Sinh phải cố luận ra từ những lời sau cùng cô nói.
“Diệp Túc Đông thực sự không muốn sống nữa!!!”
Đây là câu nói cuối cùng của Lục Giang Thần, sau đó cô bật dậy khỏi chỗ ngồi, như người điên muốn lao ra ngoài. Cố Diễn Sinh nhanh tay tóm gọn
và ôm chặt lấy eo cô, miệng hét to, “Lục Giang Thần! Cậu định đi đâu?
Anh Đông giờ đang ở đâu? Cậu cho chúng tớ biết để cùng đi tìm!!!”
Lục Giang Thần như người điên đánh vào tay cô. Vì tình bạn bao năm của hai người, Cố Diễn Sinh cắn răng chịu đựng.
“Cậu bỏ tay tớ ra, nếu không bỏ ra thì Diệp Túc Đông sẽ chết thật đấy.”
Đúng lúc này, Diệp Túc Bắc cũng lao tới ôm chặt lấy Lục Giang Thần, Lục Giang Thần vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng Diệp Túc Bắc chiếm ưu thế nhờ sức đàn ông và thân hình cao to, anh kéo Lục Giang Thần ngồi xuống ghế rồi
dùng tay khóa chặt, chân mày anh nhíu sát lại, khiến đôi mắt toát ra vẻ
nguy hiểm. Đã lâu Cố Diễn Sinh không thấy cơn thịnh nộ của Diệp Túc Bắc, cô biết đây là dấu hiệu anh sắp nổi giận. Toàn thân anh hình thành nên
một khí trường bất khả xâm phạm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Giọng
anh không to nhưng đủ khiến người khác kính nể, “Chị định đi đâu? Chị có thể dễ dàng tìm thì anh ấy đã không phải là anh trai của em rồi.”
Lục Giang Thần bị tư thế của Diệp Túc Bắc trói chặt, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, cô mở to mắt, nhìn Diệp Túc Bắc không chớp rồi nói từng từ
một, “Anh ấy là một kẻ điên, việc gì anh ấy cũng làm được. Thật đấy! Cậu hãy tin tôi.” Những lời sau cùng cô đã khóc không thành tiếng nữa, “Tôi phải sớm nghĩ ra mới phải, thái độ của anh ấy rất bình thản, tôi bảo
Giai Giai nói với anh ấy là chuyến bay hôm qua, cũng không để anh ấy
tiễn, tối qua anh ấy còn gọi điện cho tôi, dặn tôi chú ý giữ gìn sức
khỏe. Tôi phải sớm nghĩ ra mới đúng…” Cô bất lực co người lại, tự độc
thoại với mình như một đứa trẻ, “Lần này anh ấy thực sự không muốn sống
nữa, ba năm qua anh ấy chưa từng từ bỏ nhưng lần này anh ấy thực sự
không muốn sống nữa.”
“Rõ ràng tôi ghét nhất loại đàn ông như vậy... nhưng tại sao tôi lại thấy đau nhói trong tim chứ?”
Nhìn bộ dạng bất lực của Lục Giang Thần, Cố Diễn Sinh không biết nói
gì, cô đẩy Diệp Túc Bắc ra, ôm Lục Giang Thần vào lòng, giống như ôm con mình, rồi dùng tay vỗ lên lưng an ủi cô ấy, “Đừng sợ! Đợi người phụ nữ
kia tới chúng ta hỏi cho rõ, có khi tâm trạng anh ấy không vui muốn ra
ngoài dạo chơi không muốn ai làm phiền thôi. Dù sao đứa trẻ đó cũng là
con ruột anh ấy, anh ấy sẽ không làm vậy đâu.”
“Anh ấy không giết đứa trẻ mà sẽ chết cùng với nó…”
Cố Diễn Sinh cũng thảng thốt nhìn sang Diệp Túc Bắc, rõ ràng Diệp Túc
Bắc chưa hiểu hết sự việc. Trong lúc anh đang định nói gì đó thì nhìn
thấy Tô Nham từ cửa xông vào, chuông gió trên cửa tiệm bị cô ta đâm
trúng rơi xuống đất, những con hải cẩu bằng thủy tinh loảng xoảng rơi
trên mặt đất, ống chuông gió vỡ vụn tạo ra âm thanh chói tai khiến tất
cả ánh mắt trong quán đều đổ dồn lên người Tô Nham. Cô ta nhanh chóng
lao đến trước mặt mọi người, nhìn thấy Diệp Túc Bắc như nhìn thấy phao
cứu sinh liền mạnh mẽ xông tới, tóm lấy gấu áo của Diệp Túc Bắc, bao
nhiêu tội lỗi của cô ta trước đây đều tan biến hết, chỉ còn lại tâm
trạng lo lắng của một bà mẹ, cô ta gào khóc, “Diệp Túc Bắc, tôi cầu xin
anh hãy cứu lấy Hinh Tâm. Nó chỉ là một đứa trẻ, có gì hãy để tôi gánh
chịu!”
Diệp Túc Bắc bị cô ta tóm áo có chút bực mình, “Cô định
làm gì? Cô biết gì thì hãy nói mau đi! Hiện giờ anh ấy đang ở đâu?” Anh
lắc mạnh vai Tô Nham, ánh mắt lo lắng.
Tô Nham chuẩn bị nói thì nhìn thấy Lục Giang Thần đang ngồi bên cạnh, cô ta liền quay người lao
tới, quỳ trước mặt Lục Giang Thần, “Đó không phải con của Diệp Túc Đông, cầu xin cô hãy quay về đoàn tụ với anh ta, anh ta là một kẻ điên, anh
ta định giết Hinh Tâm!” Mặt Tô Nham âu sầu, cô ta cứ nắm lấy tóc mình,
như nhớ lại chuyện đau khổ tột cùng nào đó, rồi luôn miệng gào, “Đó
không phải là con của Diệp Túc Đông, không phải! Con của Diệp Túc Đông
Ngày hôm sau tôi
dùng nước tuyết tan ra để giặt ga giường, Diệp Mục Thành thấy trời quá
lạnh không cho tôi giặt, nhưng vết máu trên ga nếu để người khác nhìn
thấy thật khó coi, tuy trời rất lạnh nhưng tôi rất vui vẻ giặt. Sau khi
giặt xong ga giường tay tôi bị lạnh quá đỏ lên như củ cà rốt, tôi đã
đánh đàn mười mấy năm cũng không đến mức như vậy. Tôi ngốc nghếch đem ga giường phơi ở nơi thông gió, khiến ga giường bị đóng thành băng, sau
cùng người cấp dưỡng phải mang vào bếp sấy khô rồi mang trả lại cho tôi.
Đó là quãng thời gian tôi sống vui vẻ nhất. Diệp Mục Thành đối với tôi
rất tốt, còn tôi cũng cố gắng không gây phiền toái cho anh. Những người
lính dưới quyền anh cũng rất hòa hợp, họ thường gọi tôi là Tùy quân phu
nhân, còn tôi cũng vui vẻ tiếp nhận điều đó.
Thời gian sau tôi
bắt đầu thèm ngủ, hơi sốt, mới đầu tôi cứ nghĩ mình phản ứng với độ cao
sau đó mới biết là mình đã có thai. Dù không muốn nhưng cuối cùng tôi
cũng phải nghe theo ý của bố chồng trở về thành phố.
Diệp Mục
Thành đưa tôi xuống núi. Khi lên tàu tôi đeo lên cổ anh miếng ngọc Tổ Tổ cho tôi, tuy tôi biết nó không thực sự giữ được bình an nhưng ít nhất
nó cũng biểu hiện sự lo lắng của tôi đối với anh.
Khi đứa con
chào đời tôi thậm chí không thể liên lạc được với anh ngay, bởi khí hậu
Thiên Sơn vô cùng khắc nghiệt, điện báo luôn bị chậm mất mười mấy ngày.
Diệp Mục Thành làm xây dựng ở đó, vô cùng bận rộn, anh điện báo trả lời
tôi với vài dòng ngắn ngủi. Con trai hình thành nơi phương Bắc nên lấy
tên là Bắc, bình an, thương nhớ, ba tháng sau sẽ về nhà.
Con
trai tên đệm là Túc, theo ý của Diệp Mục Thành đặt tên là Diệp Túc Bắc.
Tôi đã trải qua thời kỳ mang thai gần mười tháng không có chồng ở bên,
rồi hết thời gian ở cữ, sau cùng cũng đợi được đến một trăm ngày nhưng
Diệp Mục Thành vẫn không trở về như trong điện báo, thậm chí sáu tháng
sau tôi còn nhận được tin anh muốn ly hôn với tôi.
Lúc đó, tôi
cảm tưởng như trời đất đang sụp đổ, tôi tự hỏi lòng mình, tại sao? Tại
sao bỗng dưng lại như thế này. Tôi không lý giải được sự thay đổi của
Diệp Mục Thành, thậm chí còn tự trách bản thân điện báo cho anh nhiều
quá nên anh cảm thấy phiền toái.
Thông tin sau cùng mà tôi nhận được càng làm tôi tuyệt vọng hơn.
Người con gái tên Lộ Vân Quế đó không ngại đường xa tìm tới, dựa vào
tình cảm của họ có với nhau trước tôi, sau cùng họ đã vượt qua luân
thường đạo lý sống chung với nhau, thậm chí lúc con tôi được sáu tháng
tuổi, bên đó cũng truyền tới tin vui.
Tôi ngắm con ngủ ngon mà suy nghĩ rất nhiều về những điều liên quan đến anh, người phụ nữ đó, tôi và đứa con đang nằm trong tã.
Bố chồng luôn ở bên cạnh lựa lời an ủi, và hứa với tôi rằng, ông chỉ nhận tôi là con dâu, chỉ nhận Túc Bắc là cháu.
Nhưng tôi không hề cảm thấy cảm kích vì điều đó. Tôi trả lời ông bằng
một ánh mắt vô hồn với giọng điệu gần như nguyền rủa. Tôi nghiến răng
rồi thốt ra từng từ rõ ràng, “Họ Diệp nhà các người sao không chết hết
đi!”
Đó là câu nói độc ác nhất trong đời. Chỉ một lần duy nhất và không bao giờ có nữa.
Tôi không cần trả lời đề nghị ly hôn của anh, bởi bố chồng đã đứng ra
giải quyết việc này. Tôi lặng lẽ nuôi con suốt mấy năm trời, cho tới khi anh được điều trở lại thành phố.
Giữa chúng tôi cứ như không
có chuyện gì xảy ra, đôi bên cùng sống và trân trọng lẫn nhau. Anh thực
hiện nghĩa vụ của một người chồng, đối tốt với tôi, chăm sóc con, và cả
chuyện chăn gối nữa, chỉ có điều trái tim tôi đã khép lại. Tôi không
phải là một con bạc liều lĩnh, nỗi đau đã trải qua càng khiến tôi trở
lên nhút nhát, bởi cảm giác hoàn toàn không có gì khiến tôi không dám
thử lại.
Sau đó tôi cũng có thai một lần nữa, nhưng tôi bỏ đi
không hề do dự, những gì trải qua khiến tôi hiểu rõ sự khác biệt giữa
độc hưởng và chia sẻ. Tôi không muốn bất kỳ ai chia sẻ sự yêu thương của tôi giành cho Diệp Túc Bắc vì nó đã mất mát quá nhiều.
Sau đó
tôi cũng gặp người phụ nữ ấy, thật không may cô ta cũng đưa con tới lớp
học thêm. Đứa trẻ đó không giống Túc Bắc, Túc Bắc rất giống bố, còn đứa
trẻ kia giống mẹ nhiều hơn. Khi nhìn thấy tôi cô ta hoảng loạn giống con chim sợ cành cong, cứ ghì chặt con mình vào lòng, còn tôi cũng không
nói gì, chỉ chỉnh sửa lại quần áo của Túc Bắc như thường ngày rồi đưa
con về nhà. Người phụ nữ đó rất biết điều, từ đó về sau tôi không bao
giờ gặp lại cô ta nữa.
Đôi khi Diệp Mục Thành uống rượu say
cũng nói xằng trước mặt tôi như, “Vân Quế đáng thương hơn em nhiều, cô
ấy không có gì cả, chưa từng đòi hỏi tôi điều gì. Tất cả những gì của
tôi sau này sẽ là của em và con.”
Tôi chỉ lặng lẽ dùng khăn
nóng lau mặt cho anh ấy, trái tim tôi cũng không còn đau nữa. Đúng là cô ta đáng thương hơn tôi, cô ta gần như không có gì cả, nhưng anh đã
giành trọn vẹn tình yêu cho cô ta.
Diệp Mục Thành! Nếu anh chỉ
yêu tôi bằng một phần mười yêu cô ta, tôi nhất định sẽ tặng lại một trăm hai mươi phần trăm, nhưng tiếc là anh quá bủn xỉn, từ đầu tới cuối anh
luôn khóa trái tim mình với tôi, bảo tôi sao không giữ thái độ lạnh lùng cho được?
Khi chải đầu thấy tóc bạc tôi mới nhận ra mình đã
già. Vậy là tôi không còn so đo chuyện tình cảm với anh nữa. Tôi dùng
rất nhiều thời gian để làm đẹp và chơi bài, hình như anh rất hài lòng
với sự sắp xếp thời gian như vậy của tôi. Mười mấy năm qua tôi chơi bài
gần như chỉ thua không thắng, nhưng anh cũng không hề có ý kiến gì. Bạn
bài ngưỡng mộ tôi có một người chồng yêu thương mình hết lòng, nhưng
thực tế thì sao? Có lẽ chỉ một mình tôi nuốt giọt đắng này thôi.
Túc Bắc ngày một trưởng thành, thằng bé trở nên nghịch ngợm, tính khí
quật cường, rất giống bố. Lúc tức giận anh hay đánh con, chỉ lúc này tôi mới tranh cãi với anh, tôi bảo vệ Túc Bắc, còn anh đập bàn và chỉ trích tôi là con hư tại mẹ, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm.
Cả đời này ngoài con ra tôi chẳng còn thứ gì, dựa vào đâu mà người đàn ông lang
chạ bên ngoài đó lại về đánh con tôi. Tôi không phải một người rộng
lượng. Ít nhất cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thoát khỏi điều đó, càng
không thể nào cảm tạ trong vui vẻ được.
Sau đó tôi không bao
giờ khóc trước mặt anh nữa, còn anh cũng quen với thái độ lạnh nhạt của
tôi. Trước mặt mọi người tôi là một Diệp phu nhân lộng lẫy, sau lưng mọi người tôi là một cô con dâu đức hạnh của nhà họ Diệp, mỗi hành động của tôi đều hợp đạo lý, vì vậy rất được lòng bố chồng. Có lúc tôi nghĩ,
Diệp Mục Thành không nhận ra được giá trị của một người vợ như tôi, thì
người khác chắc chắn sẽ nhận ra được điều đó.
Hôm được tin Lộ
Vân Quế chết, Diệp Mục Thành uống say. Anh đã không còn trẻ, tối hôm đó
hình như hồi ức lại thời trẻ, anh vừa khóc vừa cười nhớ lại điều gì đó.
Tôi cởi đồ cho anh, nhìn đôi chân mày bạc màu, rất lâu sau, dòng nước
mắt mà tôi tưởng đã cạn khô từ lâu bỗng dâng trào. Tôi vô thức đưa tay
lên gạt đi.
Nhìn anh ngủ trong bóng tối, nghĩ tới người phụ nữ đã mất kia nhưng lòng tôi không hề vui mừng chút nào.
Khi còn sống tôi luôn cạnh tranh ngầm với cô ta, tôi đã không thể
thắng, giờ mãi mãi tôi không bao giờ thắng được nữa. Cô ta thật may mắn, sớm rời đi như vậy, hình bóng của cô ta sẽ khắc sâu trong lòng anh. Còn tôi, tôi đã thất bại thảm hại.
The End