Hồng Diệp
Chương 19 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Thành Chu thề là hắn không phải do bác sĩ cứu sống.
Hắn chắc chắn, chắc chắn cho rằng mình bị thằng nhỏ mất nết đánh cho tỉnh dậy!
Còn vì sao hắn lại khẳng định như thế ── thì nhìn mặt hắn sẽ biết!
Sáng sớm vừa mới bảnh mắt ra, sau khi bác sĩ xác định hắn đã không còn nguy hiểm thì một thân hình nho nhỏ nhảy ầm lên giường hắn khoe thành tích, nói nó đã khiến hắn từ cõi chết quay về ra sao, phải nỗ lực như thế nào mới có thể kéo hắn từ cầu Nại Hà trở về.
Thật ra, Thành Chu vốn cũng có một chút tình cảm với nhóc con, cho dù nó có cứu sống mình thật hay không, có thật sự bảo vệ mình hay không, hay chỉ là sợ tên thi quỷ chạy mất.Thế nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy gương mặt mình trong gương thì tất cả cảm kích đều biến thành phẫn nộ!
Bởi, ta nói tại sao mặt lại đau đến như vậy! … Sưng như thế thì làm sao mà không đau được cơ chứ ──!
Mặt thì sưng vù như cái bánh bao, giọng thì khàn khàn chẳng khác gì giọng vịt đực, ăn thì chỉ có thể ăn cháo mà thôi, cho nên phải ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa. Thành đại ca thở dài một tiếng, mặc kệ thế nào, chuyến công tác lần này của hắn hỏng bét cmnr! TV vừa bật lên, có vẻ như đài nào cũng chỉ đều đưa đến một tin duy nhất.
Không thể chối cãi được, đây là tin tức cực kì chấn động.
Từng đài đều có phóng viên đứng trên bậc thềm gạch men của toà chung cư cao cấp mà đưa tin, nước miếng bay tung toé.
Cho dù việc này có liên quan tới án hai vụ án giết người trước đó hay không thì chỉ riêng việc nạn nhân bị giết là con gái của bộ trưởng tỉnh cũng đã là điểm thu hút một lượng lớn các kẻ săn tin, huống chi người chồng của nạn nhân lại là con trai của Sendaiko vừa mất mấy ngày trước, hơn nữa vẫn chưa tìm thấy tung tích của anh ta. Người ta nói rằng trong phòng chỉ còn lại một ‘phần thừa lại’ lộn xộn.
Gawakyo Wasai chết hay sống, Gawakyo Shunkyou bị ai giết chết, và có liên quan gì đến hai vụ án trước hay không, vì sao trên cả ba thi thể đều có vết tích như bị dã thú cào xé… Dù là vấn đề nào thì cũng rất thu hút người xem, vì thế, giới đưa tin của Nhật Bản sục sôi hẳn lên.
“Thành Chu, tôi vào được không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dè dặt.
“A, Shumei, là cậu à? Mau vào, tôi còn đang lo lắng cho cậu đây… Hôm qua cậu đến nhà Wasai đúng không?” Thành Chu nhìn Shumei, vội vã mời cậu ngồi xuống bên giường.
“Vâng. Tôi tới đây vì chuyện này đấy, tôi xin thay mặt Wasai và Sachiko cảm ơn anh.” Nói xong, Shumei cúi mình thật thấp.
Ơ? Thành Chu nghệch ra.
“Lúc nghe nói anh được cứu về, anh không biết tôi mừng đến thế nào đâu. Tôi cứ nghĩ anh đã…” Khoé mắt Shumei lấp lánh nước.
“Cảm ơn. Tôi không sao đâu, còn khoẻ nữa. Cậu vừa nói cậu thay mặt ai chứ?”
Có thể bởi vì nó chỉ là một đứa nhóc, không ai nghĩ phản ứng của nó là sai cả, người lớn còn sợ nói những chuyện này trước mặt có ảnh hưởng xấu đến nó hay không nữa.
Shumei mất thật lâu để bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục câu chuyện:
“Biết được sự thật từ Sachiko, hồn của Wasai bỗng rời khỏi Sachiko mà quay về với cơ thể mình. Anh ấy nói anh ấy cũng không biết vì sao mình tỉnh lại, không ai phát hiện anh ấy tự sát. Khi đó anh ấy không biết mình đã chết, vẫn ăn uống sinh hoạt như một người bình thường, còn nghĩ rằng mình đã tự sát không thành công.
Cho đến khi tìm được công ty văn hoá phẩm đồi truỵ kia và đánh nhau với người ở đó thì anh ấy mới phát hiện rằng mình không chết được. Lúc đó, anh ấy nhớ đến lời thề trước khi uống thuốc tự sát và tin rằng đó là khế ước với thần linh ở chốn suối vàng giúp anh ấy có một thân thể bất tử để quay về dương thế báo thù.
Sau đó, anh ấy thề sẽ trả thù từng kẻ đã hại Sachiko như một lời đáp lỗi cho cô ấy.
Sáu năm qua, anh ấy điên cuồng điều tra, và phát hiện kẻ đứng đầu trong chuyện này là Gawa Shunkyou – người vẫn luôn tìm cách tiếp cận anh ấy sau khi Sachiko qua đời. Sáu năm qua, anh ấy lần lượt trừng trị từng kẻ đã gây nên cái chết của người yêu mình, dần dần đến lượt người thân của anh ấy, rồi tới cái đích cuối cùng là Gawakyo Shunkyou, người vợ mà anh ấy cưới về chỉ để trả thù.
Wasai nói rằng sau khi kết hôn, anh ấy đã tìm mọi cách để tiêu tán hết số tài sản trên danh nghĩa của Shunkyou, sau đó thu thập tất cả chứng cớ phi pháp của cha chồng mà không để gia đình Gawa phát hiện ra. Gawa Shunkyou chết đi, gia đình Gawa cũng sẽ sớm lụi tàn. Wasai đã gửi tất cả chứng cứ ấy cho đồn cảnh sát. Nếu Gawa Shunkyou không lợi dụng tiền tài và quyền thế của cha mình thì làm sao cô ta có thể làm được những chuyện ấy cơ chứ?”
Shumei cười lạnh, nhưng vẫn không thể nào giấu được vẻ đau khổ trên mặt, “Sáu năm không ngừng báo thù khiến Wasai hầu như đã đánh mất tất cả nhân tính. Sachiko vẫn luôn tìm cách tiếp cận anh ấy, nhưng cô ấy dường như luôn bị thứ gì đó ngăn cản, vẫn không cách nào đến gần Wasai được. Cô ấy chỉ có thể bất lực nhìn Wasai của mình từ từ trở thành một con quỷ ăn thịt người. Cho đến đêm qua…”
“Tôi có cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại ấy… Người Nhật nào cũng mê tín như thế sao?” Thành Chu không tài nào nhớ được chuyện mình ly hồn, thế nên hắn có phần hoài nghi lời kể của Shumei.
Mình phải về nước! Nơi này chẳng bình thường chút nào hết! Từ lúc đến đây nếu mình không nghe thì cũng gặp phải mấy thứ kì quái, chắc chắn là bởi vì không hợp khí hậu mà, chắc luôn!
“Đây không phải là mê tín, Thành Chu. Tôi biết rất khó tin, nhưng tối hôm qua hồn anh đã thực sự rời khỏi xác trong một khoảng thời gian ngắn mà. Tôi không biết anh làm cách nào để gọi Sachiko, nhưng nhờ có anh mà Wasai và Sachiko mới có thể cùng nhau siêu thoát được đấy!” Shumei không hiểu vì sao một Thiên sư lợi hại như Thành Chu lại có thể quên được việc quan trọng như vậy. Hay do Thành Chu tu hành chưa lâu?
Nhóc con liếm liếm môi, nhớ lại dư vị tinh khí của Thành Chu mà nó đã lấy từ thi quỷ. Con ma nữ tên Sachiko kia cực kì phiền toái, từ sau khi Thành Chu gặp Wasai thì đêm nào cô ta cũng đến phá rối giấc mơ của Thành Chu.
Tối hôm qua nó vốn định ăn sạch sành sanh cái gã thi quỷ kia, nhưng lại bị con ma nữ đó chạy tới khóc lóc khiến nó không được yên bình, tính ăn luôn cô ta. Nhưng rồi tên Thành Chu lại nghe được tiếng cầu xin rối rít của cô ta, cứ mãi ra lệnh cho nó nghĩ biện pháp siêu độ bọn họ. Mà nó cũng không tài nào hiểu nổi vì sao nó lại có thể nương tay với món ăn của mình như vậy chứ? Như không lại đưa cô ta về nhân gian qua tấm gương?
Còn thi quỷ vốn hút được một chút tinh khí Thành Chu nên khôi phục lại một phần thần trí nhưng cuối cùng lại sơ hở để nhóc quỷ nó đây hút ngược lại tinh khí của Thành Chu. Vậy là thi quỷ suy yếu đi và không ngờ sau khi nhìn thấy được Sachiko thì khôi phục được cái thứ gọi là nhân tính, rồi cùng Sachiko ôm nhau khóc lóc, đi xuống suối vàng.
Về phần kí ức tối qua của anh ngốc Thành Chu thì… Ai mà có thể nhớ được kí ức của thế giới bên kia chứ? Cho dù có nhớ được thì cũng chỉ nghĩ rằng đó là giấc mộng thoáng qua thôi.
Nhóc con cầm lấy một quả táo khác. Ừ, nó kiên quyết không thừa nhận rằng mình đã ra tay với kí ức của ‘ba’ nó đâu.