Hồng Diệp
Chương 3 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
“Hô ── hô ──” Gió khuya lạnh lẽo đến từ ngọn núi phía xa như cười nhạo sự dũng cảm của Thành Chu mà liên tục đảo quanh người hắn trêu chọc, mồ hôi trên người Thành Chu cứ thế bị thổi khô hết.
Lạnh quá đi…
Cũng may ngọn núi không cao này vẫn còn lác đác vài mụn đèn con, Thành Chu dựng thẳng cổ áo lên với nỗ lực chống lại cái rét buốt từ đợt gió tháng mười, xem lại bản đồ xóm núi mà bác già ở nhà ga đã đưa cho hắn, tìm kiếm tăm hơi của biệt thự Yama Ongaky trong bóng tối.
Thời gian tập họp là 8 giờ 30 mà bây giờ hắn vẫn chưa có mặt, không biết người của công ty có lo lắng cho hắn không nhỉ? Hội nghị giao lưu năm nào cũng họp ở trong núi như thế này sao?
Hắn cứ ngỡ Tô-ki-ô là một đô thị phồn hoa, không ngờ nó cũng nhiều tỉnh, nhiều thôn làng như Trung Quốc.
Hắn cứ ngỡ hội nghị lần này sẽ được tổ chức tại một khách sạn bốn sao hào nhoáng nào đó, nào ngờ lại phải chui rúc trong núi mà hội họp.
… Còn cái gì hắn cần biết nhưng không được cho biết nữa không?
Khuôn mặt anh tuấn thông minh được khen ngợi của Giám đốc Trương bởi các nhân viên nữ mới vào chợt hiện lên trong đầu hắn…
Giờ nghĩ lại, bộ dáng của Giám đốc lúc nói chuyện với hắn trông rất dễ gần, nhưng thực sự cũng rất khả nghi.
Từ lúc nào gã lại mỉm cười cùng hắn?
Từ lúc nào gã dùng thái độ thân thiết như thế để nói chuyện với hắn?
Từ lúc nào chuyện tốt như đi công tác nước ngoài lại tới phiên Thành Chu hắn?
Hơn nữa, lần này hắn đi Nhật Bản, không một ai trong công ty dám mở miệng châm chọc hắn câu nào cả. Tuy rằng cũng có Vương Côn Lượng kia, nhưng nhìn kiểu nào vẫn thấy vài phần bất thường.
Lẽ nào… Không! Chắc chắn sẽ không có âm mưu nào đâu!
Thành Chu à, mày xem TV nhiều quá rồi.
Mày cứ nghĩ đi, công ty mua cho mày vé máy bay Thương mại mà, làm sao lại chơi xỏ mày được? Hơn nữa, bọn họ còn bỏ nhiều tiền để đưa mày đến Nhật Bản cơ mà?
Nhất định là do hắn quá mệt mỏi nên đâm ra nghĩ vẩn thế thôi.
Nói không chừng hội nghị giao lưu lúc trước cũng giống thế này.
Nói không chừng Giám đốc thấy biểu hiện tốt của hắn nên quyết định biệt đãi hắn, phải không?
Vì thế nên hắn phải cố gắng thể hiện ở hội nghị lần này mới được! Nhất định phải tạo ấn tượng đẹp với toàn thể nhân viên trong công ty và cả chủ sự người Nhật kia mới được! Như thế thì sau này hắn sẽ thăng chức rất nhanh cho coi…
Chờ một chút!
Không biết có khi nào hắn đến trễ gây ấn tượng xấu cho họ không nhỉ?
Nếu như họ biết hắn đã bỏ ra cả một ngày đêm mà vẫn không tìm được địa điểm hội nghị, có khi nào họ sẽ cho rằng hắn là thứ thấp kém không?
Nếu như họ phản ánh chuyện này với công ty thì sao?
Có khi nào hắn đã vấy bẩn thanh danh của Bộ phận chiến lược Kinh doanh chi nhánh Trung Quốc rồi không?
Biết giải thích làm sao khi hắn lại đến đó lúc nửa đêm đây?
Một trận gió lạnh lùa qua trước mặt.
Ực ực.
Là tiếng chai nước suối cuối cùng mua được ở máy bán hàng tự động của hắn… bị uống.
Dưới ánh đèn mờ nhạt của đèn đường, Thành Chu nhìn thấy vali hành lý của hắn bị mở toang, nằm lăn lốc bên vệ đường.
Một bóng hình nho nhỏ đang ngồi xếp bằng trên vali hành lý của hắn… Một đứa nhỏ sao? Thành Chu dụi mắt.
Một đứa nhỏ mặc áo của hắn, ngồi trên tấm chăn trong vali, đang nỗ lực vùi đầu chăm chỉ tiêu diệt đống lương thực cứu tế của hắn sao!?
Tao giết nó… ! Trong mắt Thành Chu bắn ra một tia độc ác.
Anh nhà đi tới gần, cúi người, nhe răng, vươn tay…
“Này, cậu bạn, muộn thế này mà còn nhong nhong bên ngoài là sao?” Thành Chu lên tiếng, vỗ vỗ vai nhóc con. Vì sợ rằng mình sẽ hù nó, hắn còn bày ra vẻ mặt tươi cười mà hắn tự cho là dịu dàng nhất, ngồi xổm xuống hỏi.
Nhóc con ngẩng mặt lên, liếc nhìn gương mặt tươi cười thân ái kiểu “anh không phải là người xấu” của Thành Chu.
“Phụt!” Nhóc con phun hai mảnh vỏ hạt dưa vào mặt anh nhà.
Lẽ nào tiếng Nhật của mình củ chuối đến như vậy sao? Hay do trẻ con Nhật Bản vốn khó trị?
Nhìn nhìn nhóc nhỏ trước mặt, Thành Chu nghĩ đây ắt hẳn là đứa nhỏ không vâng lời, bỏ nhà đi chơi nè.
Lại nhìn mặt rồi nhìn vóc dáng, chắc khoảng sáu tuổi là cùng.
Nhưng xem hành động của thằng nhỏ mất dạy thì giống khoảng mười hai mười ba tuổi hơn.
Chờ một chút! Hắn nhớ là đã từng nghe qua người Nhật không ăn hạt dưa.
Mà nhóc này… sao lại ăn thạo như vậy? Xem hai mảnh vỏ hạt dưa được tách ra cân xứng chưa kìa.
“Phụt!” Lại thêm hai mảnh vỏ hạt dưa bay tới đỉnh đầu Thành Chu.
“Cha mẹ chú mày có dạy rằng đây là việc làm rất vô lễ không hả?” Thành Chu nghiêm mặt.
Nhóc con không để ý tới hắn, lấy ra thêm một bao thịt bò khô, xé ra xé ra, cho hết vào trong miệng.
“Thằng nhóc chết tiệt!” Thành Chu nói ra lời này bằng tiếng Trung.
Ực ực.
“Thằng quỷ con mất nết! Ăn ăn ăn! Ăn chết mày đi!” Tiếng Trung.
“Nhóc à, nhóc tên gì vậy? Nhà ở nơi nào vậy?” Tiếng Nhật.
“Ăn nữa hả? Mày còn sợ không no hả? Ai dạy ra được thằng ranh vô giáo dục này thế hả? Trời ơi còn cởi truồng chạy rong nữa!” Tiếng Trung.
“Áo của nhóc đâu? Sao nhóc ngồi trên hành lý của anh vậy?” Tiếng Nhật.
“Mày còn không lăn ra đây cho tao! Có biết đang ngồi trên Âu phục năm trăm tệ của tao không vậy hả! Đây là đồ tao để dành đi dự hội nghị đó!” Thành Chu vừa duy trì nụ cười hoà ái và giọng điệu thân thiết, vừa dùng tiếng Trung vui vẻ chửi mắng nhóc con.
Này, này, này … cảm giác thật yomost!