[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1108 : Đưa tặng (1)
Ngày đăng: 05:06 22/08/19
Thế giới tiên cảnh thừa thải ngọc thạch và vật liệu gỗ, mỏ kim loại rất ít. Trong thế giới tiên cảnh chỉ có hồ nước lớn chứ không có hải dương, đây cũng là chỗ thiếu hụt. Chờ giải quyết xong bán vị diện bốn phía, Tô Kính mới có thể xuất binh Tà Thần quốc độ.
Hiện tại hắn chỉ thiếu thốn thời gian, Lý gia không rời đi, hắn cũng không thể làm chuyện gì với Lý gia, chỉ có thể kiên trì chờ mà thôi, nếu không hắn đánh thần miếu trung tâm của hòn đảo số 2 sẽ bị Lý gia kiếm tiện nghi từ phía sau.
Bên phía Tô Kính đang bắt tay vào đánh chiếm thần miếu hạch tâm hòn đảo số 2, chuyện điều động binh lực làm Tô Kính bận rộn tới trưa, đến tối, thời điểm muốn nghỉ ngơi, bỗng nhiên phòng của hắn có một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện.
Trên người Tô Kính phát lạnh, lập tức phát hiện thân ảnh ấy là ai, trong lòng hắn có cảm giác không nói thành lời.
Bởi vì người vừa xuất hiện chính là Tiêu Dao Hầu!
- Kính nhi, ta chỉ là Phân Thân Hóa Ảnh.
Tiêu Dao Hầu mở miệng, đồng thời xoay người lại, Tô Kính lúc này nhìn thấy dung mạo Tiêu Dao Hầu.
- Phụ thân, ngài là Phân Thân Hóa Ảnh?
- Đệ cửu, đã luyện thành, ta đã đạt tới Nhân Tiên đỉnh phong, chỉ cần Thần Châu khôi phục lực lượng, ta có thể không hề cố kỵ thi triển năng lực, đến lúc đó cả thế giới này không còn áp bách ta nữa.
Tiêu Dao Hầu nói rất bình thản, Tô Kính phi thường hướng tới, nhất thời im lặng.
- Ta tới là muốn một ngàn Bạch Hổ trọng kỵ của ngươi.
Tiêu Dao Hầu nói.
- Ah?
- Ta muốn Lâm Hoành Sơn một mình lãnh binh, thực lực người khác mạnh hơn nữa, nếu như phóng thích năng lực của hắn sẽ nguy hiểm, Bạch Hổ trọng kỵ trong tay hắn còn lợi hại hơn ngươi nhiều, cũng có thể tạm thời che dấu thân phận của hắn.
- Phụ thân, ngươi biết?
Tô Kính ngược lại không có sợh ãi.
- Ân, lúc ấy tìm Lâm Hoành Sơn tới cũng bởi vì hắn có binh gia bí pháp, có thể khôi phục đan điền khí hải bị hao tổn của ngươi.
Tô Kính trầm mặc, Tiêu Dao Hầu lại nói:
- Ta đã tìm người tổn thương ngươi vào năm đó nhưng sau khi tìm được cũng không động thủ, ngươi tự mình đi giết hắn báo thù, như thế nào?
Tô Kính vốn muốn nói vấn đề này ai làm cũng như nhau, chợt nhớ tới chính mình đoạt xá thế tử Tiêu Dao Hầu, vì thế tử, chính mình tự mình đi báo thù mới là đương nhiên.
Nghĩ tới đây Tô Kính trịnh trọng gật đầu, nói:
- Người tổn thương ta lúc trước, ta chắc chắn không bỏ qua.
- Tốt nhất không thể thả ra, bọn chúng cũng hại chết mẫu thân Tô Mộ, ta sẽ để ngươi động thủ trước, ta đã lưu lại Nhân Tiên lạc ấn trên người của bọn chúng, bọn chúng không cách nào dùng bất cứ thủ đoạn gì rời khỏi Thần Châu.
Tiêu Dao Hầu Phân Thân Hóa Ảnh lúc này lộ ra diện mạo dữ tợn.
Mẫu thân Tô Mộ với hắn mà nói là đau đớn vĩnh viễn không nguôi. Cho dù tu thành Nhân Tiên thì hắn cũng không cách nào quên nữ tử Long tộc vì cứu mạng của hắn mà dâng hiến tính mạng của mình.
Nếu như không phải nàng chết, mình tuyệt đối sẽ không làm Hầu gia gì đó, thà rằng cùng nàng ra hải ngoại sinh sống bình thản cả đời.
Nhớ khi đó mình trẻ tuổi khí thịnh, là thời điểm khát vọng công danh, nghĩ tới việc này mà mình mất đi thứ trân quý nhất, cũng không thể tìm trở về.
Cừu hận này chỉ có thể càng ngày càng sâu, tuyệt đối sẽ không quên.
- Mặt khác, ngươi đánh thần miếu này không nên dùng tinh nhuệ, dùng tân binh chậm rãi mài luyện, ta đã nói với Chu Tước Đạo Cung, cuối cùng sẽ do bọn họ và Tàng Kiếm Đạo Cung cùng giúp ngươi giải quyết thần miếu.
- Vì cái gì!
Tô Kính không hiểu, dùng tinh binh có thể đánh hạ thành thị này rất nhanh, dùng tân binh sẽ chết và tổn thương nghiêm trọng.
- Kính nhi, nhân từ không chưởng binh.
Thấy Tô Kính vẫn nhìn mình, Tiêu Dao Hầu lại nói:
- Người nên hi sinh phải cam đoan hi sinh. Ngươi xem Nam Cương chúng ta nhiều năm như vậy rất ít làm chuyện này nhưng một tình thế cần cũng không bao giờ từ bi. Người trong thành thị này đã triệt để ma hóa, mặc kệ ngươi dùng tân binh hay lão binh đều có hiệu quả như nhau, dùng huấn luyện tân binh dễ dàng, tổn thất lão binh được không bù mất.
Tô Kính gật đầu, triệu hoán một ngàn Bạch Hổ trọng kỵ ra, Tiêu Dao Hầu phất tay áo một cái, Bạch Hổ trọng kỵ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Dao Hầu lại nói:
- Ngươi và đám người Đường Hà cùng chinh chiến bán vị diện?
- Vâng!
- Bọn họ triệt để thần phục sao?
- Không có nhưng bọn họ đã độc lập với gia tộc của mình.
- Cũng tốt, có mấy bằng hữ sống khá giả hơn người cô đơn.
Tiêu Dao Hầu chần chờ sau đó giao cho Tô Kính một khối thiết bài hình vuông, nói:
- Đây là Chưởng Tâm Lôi, không có tác dụng lớn với ngươi, ngươi giao cho Tô Mộ, đừng nói cho nàng đây là mẫu thân nàng lưu lại, nói là ngươi đưa cho nàng.
- Vâng!
Tô Kính tiếp nhận Chưởng Tâm Lôi, ngạc nhiên phát hiện mình không cách nào xem xét thứ này, cầm trong tay lại có cảm giác còn có thế giới khác nhưng hắn lại cảm giác đây là hình chiếu.
Lần này Tô Kính thực sự rung động không ít, Tiêu Dao Hầu lấy ra tuyệt đối là một kiện tiên khí. Cho dù là tiên khí tàn phá nhưng nó tuyệt đối vượt qua bất cứ đạo khí tuyệt phẩm gì, hơn nữa càng thích hợp với Tô Mộ.
Huyết mạch của Tô Mộ, Tô Kính hiện tại đã biết rõ, Thái Sơ Lôi Long.
Mà Chưởng Tâm Lôi, một chữ lôi đã nói lên tất cả. Lực lượng lôi đình tiên cấp, nó có ý nghĩa trọng đại với Tô Mộ.
Mình nói như thế nào cũng là nhi tử, phụ thân còn chiếu cố Tô Mộ hơn.
Tiêu Dao Hầu nhìn ra tâm tư của Tô Kính, hắn cũng có chút cảm giác cổ quái, Tô Kính có suy nghĩ này?
Được Bạch Hổ trọng kỵ, Tiêu Dao Hầu cũng không rời đi, hắn cẩn thận quan sát Tô Kính.
Rất tốt, trở nên mạnh mẽ nhưng không buông bỏ tu hành đạo thuật, huyết mạch cũng vô cùng ổn định. Tiêu Dao Hầu không đi, Tô Kính cũng không biết nói cái gì, đành đứng trước mặt chờ Tiêu Dao Hầu lên tiếng.
- Kính nhi, ngươi tu luyện rất cố gắng, đây là phần cuối cùng của Thanh minh Chân Giải, ngươi cầm đi đi.
Tiêu Dao Hầu nói xong liền lấy một ngọc bài hình chữ nhất giao cho Tô Kính, đây không phải ngọc thạch đơn giản như thế, nó càng giống trận pháp tiêu hao phẩm.
Tô Kính nắm ở trong tay, đồ vật này tương đương đạo khí tuyệt phẩm nhưng nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, cách dùng của ngọc thạch là khảm nạm.
Thân ảnh của Tiêu Dao Hầu dần dần biến mất, lời hắn nói vang lên bên tai Tô Kính.