[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1203 : Mở ra (1)
Ngày đăng: 05:07 22/08/19
Vương thành Phạm quốc tên là Phạm thành, nó có thần điện lớn nhất nước, tuy thần điện chưởng khống giả đã đầu nhập vào Tô Kính, đi Đông Tần làm luyện khí sĩ. Phạm thành khẳng định phải gặp công kích, hơn nữa còn là công kích mạnh nhất.
Trừ Phạm thành ra, còn có năm tòa thành thị cũng là đối tượng bị công kích trọng điểm, cuộc chiến thần phạt, chiến sĩ thần quốc bình thường sẽ tiến hành cuộc chiến, không phải tấn công một thành thị là xong.
Minh quân hoặc là buông tha một ít thành thị hoặc là phỏng thủ toàn diện, nếu phòng thủ toàn diện thì binh lực sẽ phân tán.
Đừng nhìn Tô Kính mới hơn một trăm vạn quân đội, nếu tách ra, trừ sáu tòa thành phải bố trí binh lực ra như vậy sẽ phải mang tới hơn một trăm vạn quân đội, mỗi thành thị có không tới hai mươi vạn quân đội.
Sau đó không có người ở lại lưu thủ, khi chinh chiến Tà Thần quốc độ thời gian càng dài, Tô Kính cần binh lực càng nhiều, lúc này các quan quân cảm thấy gánh nặng rất lớn. Lúc này tại Xuân quốc và Lãm Đông quốc đều phải tiếp tục trưng binh, những binh lính này yêu cầu không cao, có thể đạt tới một phần năm sức chiến đấu trong quân Tô Kính là được, dùng để trấn thủ thổ địa bị đánh hạ là được.
Trừ Phạm thành ra, còn lại năm tòa thành quan trọng, Tô Kính vẫn đánh số từ một tới năm, dùng thần điện quan trọng mà sắp xếp. Thành Lưu Bạch không cần trọng binh canh gác.
Tô Kính nói:
- Phạm thành là nơi phải tử thủ, một khi Phạm thành đình trệ, cho dù thần điện bị dỡ bỏ thì thần lực của Quang Minh thần vẫn bao trùm Phạm quốc, đến lúc đó khó đánh các nơi khác. Ta và công chúa trấn thủ Phạm thành, ta sẽ mang đi một nửa cự nhân chiến xa và ác ma nữ quan. Thành thị số 1 do Tô Mộ trấn thủ, mang theo hai thành chiến xa và ác ma nữ quan, thành thị số 2 do Đường Hà trấn thủ, mang một thành ác ma nữ quan và cự nhân chiến xa, thành thị số 3 do Mộ Ngân Mâu trấn thủ, phối trí giống Đường Hà. Thành thị số 4 do Tố Nhân Long trấn thủ, phân phối Thiết thị tỷ đệ cho hắn, thành thị số 5 do ta và Ưng Dương trấn thủ, Cơ Vô Song, Khuyển Thập Lang sẽ do ta mang theo, Lưu Bạch và An mai phục tại đây.
- Ưng Dương có thể sao?
Đường Hà hơi bận tâm, tuy là thành thị số 5 nhưng cũng cần lực lượng cường đại trấn thủ. Nếu mất nơi này thì một phần tám lãnh thổ Phạm quốc sẽ bị thần lực ảnh hưởng.
- Không có vấn đề, An hiện tại không sợ thần quốc chiến sĩ, thực lực có thể trấn áp được. Mặt khác địa hình thành thị số 5, chỉ cần giữ vững vị trí hai mặt tường thành, bố trí nhiều máy ném đá thụ yêu, sẽ là cục diện dễ thủ khó công.
Ưng Dương nói:
- Khuyển Thập Lang không nghe ta thì làm sao bây giờ?
- Ta cho ngươi quyền lực, ngươi có thể đánh gãy chân chó của hắn.
Tô Kính trấn an Ưng Dương, bởi vì Khuyển Thập Lang thật sự quá không đáng tin cậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ưng Dương không có vấn đề, mọi người bắt đầu phân phối binh lực, vật tư. Chờ đám người Đường Hà rời đi, Tô Kính mới hỏi Tô Mộ:
- Ngươi trấn thủ thành thị số 1 cần thêm trợ giúp gì hay không?
Tô Mộ ngẫm lại và nói với Vô Ưu công chúa:
- Ta muốn mượn chút đạo binh tại chỗ của chị dâu.
Vô Ưu công chúa hỏi:
- Ngươi muốn bao nhiêu đạo binh?
- Một nửa.
Vô Ưu công chúa cười, vỗ vỗ Tô Mộ, nói:
- Tốt, cho ngươi năm ngàn.
Tô Kính nói:
- Ngươi có nhiều đạo binh như vậy?
- Đương nhiên, trừ Thương Thiên Vũ Hồn ra, ta một vạn đạo binh, cũng là phụ thân cho ta bảo vệ tính mạng. Bình thường ta đều là không cần, lần này đi cùng với ngươi cũng không dùng được nhiều như vậy, phân cho Tô Mộ một nửa cũng không có vấn đề, cảnh giới của ta hiện tại chỉ có thể chỉ huy ba ngàn mà thôi.
Nói xong lời này, Vô Ưu công chúa lại nói với Tô Mộ:
- Cuộc chiến thần phạt, ngươi có khả năng không biết rõ, số lượng địch nhân rất nhiều đấy, chỉ cần tín đồ ngày xưa bị thần quang bao phủ sẽ lập tức hóa thành thần binh. Cho nên trong nội thành không thể giữ hàng binh, ngay cả dân chúng cũng không được, chúng ta không có lao động cho nên phải bố trí nhiều khôi lỗi, mà khôi lỗi hành động lại liên lụy tinh lực của luyện khí sĩ, đồng thời cũng tiêu hao ngọc thạch, đây là chiến dịch gian khổ, ngươi không nên trông cậy vào lực lượng bản thân chấm dứt cuộc chiến, đó là chuyện không có khả năng.
Nội tâm Tô Mộ có vị chua, nói:
- Ta hiểu!
- Hiểu là tốt rồi, ta biết rõ ngươi hi vọng ca ca ngươi lập tức chiến thắng và quét qua sáu nước chung quanh. Nhưng thế cục hạch tâm chân chính là làm như thế nào giết sạch thần đoàn hàng lâm. Chúng ta di chuyển dân chúng phải nhanh hơn nữa, ưu tiên thanh lý sáu tòa thành này trước. Nhưng dân chúng nông thôn lại khó có thể di chuyển, cho nên tất cả mọi người phải gia tăng khí cầu và chiến hạm, nên gia tăng tốc độ cơ động hơn trước, một khi quân đoàn thần quốc cướp đoạt sinh linh tại nông thôn và chuyển hóa thần binh thì phải đả kích ngay.
- Ân, ta sẽ điều phối nhân thủ hợp lý.
Tô Mộ đáp ứng, biết rõ trước kia là cảnh cáo, nhất định phải nắm rõ tình báo mới rời thành tác chiến. Gặp được quân chủ lực của kẻ địch cũng không nên dựa vào dã chiến thắng lợi. Dựa vào thành thị phòng thủ, Tô Kính còn bố trí binh lực cơ động, đợi viện quân xuất hiện sẽ dã chiến.
Năm tòa thành thị, trừ Phạm thành ra, binh sĩ triệu tập cũng đủ nhiều, trong tay Tô Mộ chỉ có hai mươi vạn người, trong đó tám vạn lão binh, mười hai vạn tân binh, bọn họ phải cứu hỏa khắp nơi nên tân binh sẽ hao tổn nhiều.
Vô Ưu công chúa lúc này xuất đai lưng ngọc ra, phân ra năm khối ngọc thạch giao cho Tô Mộ, nói:
- Đây là năm ngàn đạo binh, ngươi có thể trực tiếp chỉ huy, hao phí cũng không sao cả, ta tự có biện pháp bổ sung.
- Đa tạ chị dâu.
Tô Mộ tiếp nhận ngọc thạch, cũng không nói gì, lúc này ra ngoài điểm binh.
Tô Kính và Vô Ưu công chúa nhìn nhau, sau nửa ngày Vô Ưu công chúa mới nói:
- Lúc này chúng ta mạo hiểm đấy.
- Đúng vậy, vẫn chưa có người nào quyết chiến với quân đội thần quốc, vốn không nên tham gia sâu vào Phạm quốc như vậy, chỉ cần phân thân của Quang Minh thần hàng lâm, ta trực tiếp giết chết hắn, khi đó tổn thất gì cũng có thể đền bù. Nếu hắn không đến, quân đòn thần quốc phổ thông không đáng sợ như vậy.
Vô Ưu công chúa nói:
- Chúng ta tổng cộng mới có trăm vạn tinh nhuệ, lần này hao tổn quá nhiều sẽ không thể bổ sung.