[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1480 : Săn thú (1)
Ngày đăng: 05:10 22/08/19
Mặc dù Kim Đan tầng một, không thông qua Đạo Tình Ty liền sắp xếp vào, là có chút vượt quyền, nhưng Bách Lý Yên Hỏa còn không cảm thấy có bao nhiêu vấn đề.
Nhiều nhất quay đầu lại nói cho Đại Tư Không một tiếng, sẽ không có người nói nhàn thoại gì.
Hai người kia, bị sắp xếp vào vẫn chưa tới ba ngày, nói cách khác, ở trong vòng 3 ngày, bọn họ liền từ Kim Đan tầng một, tăng lên tới Kim Đan tầng chín.
Tô Kính có chút lo lắng, thủ đoạn tăng lên như vậy, đối với mình mà nói không có gì đáng sợ. Cảnh giới giả dối, thời điểm mặt đối với mình, mình có thể lấy một chống trăm. Vấn đề là, nếu như là người dưới Kim Đan tầng bảy, đối mặt loại cường giả tầng chín giả dối này, lại có nguy hiểm ngã xuống.
Tô Kính nói với Bách Lý Yên Hỏa:
- Trong Ngọc Kinh Thành xảy ra chuyện như ca ca ta, ngươi lại dám cưỡng ép an bài nhân thủ vào Quân Tình Ty, ngươi sao sẽ ngu như vậy. . .
Bách Lý Yên Hỏa đỏ bừng cả khuôn mặt, một hơi nghẹn ở trong lồng ngực. Bị Tô Kính ở ngay mặt quát lớn, hắn thật sự là không mặt mũi thấy người.
- Việc này quan hệ tới hoàng tộc, ta không thể không đi gặp Nhiếp Chính Vương rồi. Aizzzz. . .
Tô Kính than thở.
Dù người phía sau chỉ là Huyện chủ nho nhỏ, hắn cũng không thể đối đãi giống như Bách Lý Yên Hỏa, sử dụng thủ đoạn bạo lực.
Hiện tại hắn do dự chính là, Khương Dạ cùng chuyện này, rốt cuộc có quan hệ hay không. Nếu như không có mà nói, hắn có thể sẽ tiếp tục thêm phiền cho mình hay không.
Trực giác của Tô Kính cảm thấy, Nhiếp Chính Vương không có quan hệ tới chuyện này. Nhưng không quan hệ, không có nghĩa là Khương Dạ sẽ đứng ở cạnh mình.
Lúc này Phó Thanh Sơn nói với Tô Kính:
- Khương Dạ sẽ hỗ trợ.
- Tại sao?
- Bởi vì ... thế lực này đã âm thầm thẩm thấu vào hoàng tộc, đây là hắn không thể khoan dung.
Phó Thanh Sơn nói, để cho Tô Kính xấu hổ, hắn chỉ nghĩa đến mâu thuẫn giữa mình cùng Khương Dạ, không nghĩ tới bản thân Khương Dạ cũng có lập trường.
- Nếu như có liên quan tới hắn, hắn có trực tiếp động thủ giết ta hay không?
Tô Kính hỏi.
- Nếu hắn chịu làm kẻ chết thay, dĩ nhiên sẽ làm như vậy.
Phó Thanh Sơn biết, Tô Kính không phải trưng cầu ý kiến, hắn đã làm quyết định.
- Tô Mộ, giao chuyện này cho Cơ Vô Song xử lý, chúng ta đi gặp Nhiếp Chính Vương.
Tô Kính quyết định, chuyện này, không thể nào chờ Tiêu Dao Hầu trở lại mới xử lý. Tiêu Dao Hầu ít nhất phải ba ngày nữa mới có thể trở về. Địch nhân âm thầm, khẳng định cũng biết điểm này. Ba ngày này là mấu chốt, nếu mình có thể tìm được cửa đột phá mà nói, Tiêu Dao Hầu trở về Kinh, lập tức có thể giải quyết. Ba ngày này không có thu hoạch, địch nhân đoán chừng sẽ tráng sĩ chặt tay, bóp chết hết thảy đầu mối có liên quan.
Tô Mộ nghe được Tô Kính triệu hoán, lập tức tới đây, Tô Kính đơn giản nói tình báo cho nàng. Tô Mộ nhìn Bách Lý Yên Hỏa nói:
- Người này xử lý thế nào đây?
Tô Kính cau mày:
- Chẳng lẽ muốn ta bảo vệ hắn?
- Thôi, người này tu luyện không được, đầu óc cũng không tốt lắm, bò lên tới bây giờ, thuần túy là một ngoài ý muốn. Đại Tư Không so sánh với hắn khôn khéo gấp trăm lần. Để cho hắn tự sinh tự diệt đi.
Tô Mộ nhìn gương mặt xấu xí của Đại Tư Đồ, nói với Tô Kính.
Trong lòng Tô Kính, cũng có một chút nghi ngờ. Bách Lý Yên Hỏa ban đầu cũng làm qua Đại Tư Mã, loại người này làm sao đi lên một bước ấy?
Tô Kính nhìn sắc mặt của Bách Lý Yên Hỏa, cảm giác có chút ác tâm. Chuyện này, sợ rằng so với mình tưởng tượng còn muốn phức tạp. Năm đó Khương Diễm là làm sao đi lên ngôi vị hoàng đế?
Nội bộ Hoàng tộc lại xuất hiện vấn đề. Có lẽ này không phải chuyện tình của Tiêu Dao Hầu, mà là mâu thuẫn của hoàng tộc. Nếu như vậy, Tiêu Dao Hầu thật đúng là rất bi kịch.
Vì ngôi vị hoàng đế của Khương Diễm, mà bỏ ra nhiều giá lớn như vậy. Nữ nhi yêu mến, con trai ruột thịt đều chết. Còn có một nữ nhi hạ lạc không rõ.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Khương Dạ sắm vai nhân vật gì. Làm thân đệ đệ của Hoàng Đế, có muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hay không, có phải cũng tham dự hành động này hay không.
Gặp Khương Dạ, là chuyện có nguy hiểm sinh mạng, Tô Kính không có dự cảm, cũng không dám dễ dàng hành động.
- Phò mã gia, có thể mời Nhiếp Chính Vương đi ra ngoài săn thú.
Bách Lý Yên Hỏa sắp bị quẳng đi mở miệng, da mặt của hắn vẫn xanh tím, nếu như chân khí vận chuyển, đó là tâm pháp tương đối cao cấp, bất quá đây là nghẹn, liền không đáng giá nhắc tới rồi.
Đám người Tô Kính đều vui vẻ, săn thú? Bây giờ là mùa hè, mùa thu mới là thời điểm săn thú, thậm chí mùa đông cũng tốt. Bách Lý Yên Hỏa nói lên loại ý kiến rác rưới này, là sợ chết sợ tới cực điểm, nịnh hót đám người Tô Kính.
- Được rồi, ta viết phong thư cho Nhiếp Chính Vương.
Tô Kính lấy một ngọc giản, ghi lại chuyện tình muốn nói vào trong, Tô Mộ phái Phù Yêu, đi đưa tin cho Nhiếp Chính Vương.
Đám người Tô Kính thì trở về Hầu phủ, lưu lại thị vệ Hầu phủ bảo vệ Bách Lý Yên Hỏa. Loại bảo vệ này, chẳng qua là tượng trưng, vì đám người Tô Kính là không thể nào lưu lại thiếp thân bảo vệ hắn, Bách Lý Yên Hỏa chỉ là tiểu tốt.
Bách Lý Yên Hỏa khóc không ra nước mắt, trơ mắt nhìn đám người Tô Kính rời đi.
Bên cạnh phủ đệ của Bách Lý Yên Hỏa, người giám thị cảnh giới đều rất thấp, thậm chí chẳng qua là Tiên Thiên kỳ, số tuổi cũng rất lớn, hiển nhiên không thể nào là nhân vật trọng yếu gì.
Khương Dạ trừ hội kiến đại thần, bình thường là không vào hoàng cung, chỉ ở Vương Phủ làm việc. Một ngày kia hắn liên tiếp nghe được tình báo về Tô Kính, đầu tiên là giết thủ hạ thái giám của mình, sau đó tàn sát nô tài cả nhà Đại Tư Đồ, sắc mặt Khương Dạ có chút cổ quái.
Tô Kính này, thoạt nhìn trẻ tuổi khí thịnh, nhưng chỉ giết nô bộc, đây là thù riêng. Ở Đông Tần đế quốc, thái giám sẽ có một chút quyền lực, nhưng hoàn toàn không có địa vị, người bình thường sợ đắc tội Khương Dạ, dĩ nhiên không dám làm gì với thái giám. Nhưng Tô Kính giết thì giết, Nhiếp Chính Vương nhiều nhất để cho hắn chịu nhận lỗi, cộng thêm bồi thường một chút kim tiền. Muốn dùng cái này bắt Tô Kính, khẳng định không được.
Bên Đại Tư Đồ kia, Tô Kính đã phục chế lại chứng cớ, nhiều nhất chỉ có thể nói hắn làm việc xúc động, ảnh hưởng thanh danh của Bách Lý Yên Hỏa. Vấn đề là chuyện này, nếu Bách Lý Yên Hỏa không truy cứu mà nói, người khác cái gì cũng nói không được.