[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1503 : Nhiếp Chính Vương anh minh (1)
Ngày đăng: 05:10 22/08/19
Bồi dưỡng hài tử này, Tô Kính đoán chừng cũng chỉ là ba mươi năm thời gian, thì có thể làm cho hắn thành tài. Từ nhỏ giáo dục tốt, tư nguyên hùng hậu, thiên tư tương đối trác tuyệt, tất cả cộng lại, có thể làm cho đứa nhỏ này ở lúc mười sáu tuổi Trúc Cơ, hai mươi tuổi thành Kim Đan, thời điểm ba mươi tuổi, đã có thể một mình đảm đương một phía rồi.
Đây vẫn là bảo thủ đoán chừng, nếu đẳng cấp của thế giới này tăng lên, tốc độ tiến bộ sẽ càng thêm nhanh.
Mà phương diện giáo dục, cửu đại gia tộc cũng tốt, Thập Nhị Đạo Cung cũng được, đều không có quyền lực đi chất vấn. Có thể nói, cũng chỉ là Nhiếp Chính Vương cùng Võ Uy Vương mà thôi. Đúng rồi, còn có Vô Ưu công chúa.
Cái biện pháp này coi như không tệ, ba mươi năm thời gian, đối với Luyện Khí sĩ mà nói, quá ngắn ngủi. Mặc dù đầu tư cao một chút, nhưng thấy hiệu quả nhanh, chính là nguyên nhân Tô Kính động tâm.
Làm xong thân phận của hài tử, Tô Kính còn phải tìm Nhiếp Chính Vương hỗ trợ, cho hài tử một tước vị. Nói sau, chết nhiều hoàng thất như vậy, đối với Khương thị mà nói, cũng không có gì lớn.
Tìm huyết mạch xa một chút, chủ yếu chỉ chính là cùng Hoàng Đế quan hệ quá xa, tuy xuất thân là Khương thị, nhưng lực lượng trong huyết mạch luôn có thể cung cấp chọn lựa. Trên trăm vạn hoàng tộc, chọn lựa mấy ngàn tới làm thể diện, lại chọn lựa trên dưới một trăm người ban cho tước vị, kém không nhiều còn có thể ổn định lại Ngọc Kinh Thành.
Nếu Khương Dạ không làm như vậy, chính hắn cũng có đại phiền toái, hiện tại Khương Dạ phải cùng Tô Kính làm chuyện này.
Không lâu lắm, bên săn thú tràng, Tô Kính phái viện quân cuối cùng mở ra lối vào, Khương Dạ cùng Lôi thị huynh đệ đồng thời vọt ra, binh sĩ cản ở phía sau chỉ còn lại hơn hai trăm người. Không có Tô Kính cùng Tô Mộ, ba người bọn hắn chiến đấu tương đối cực khổ, số lượng địch nhân nhiều thì cũng thôi, một đám không sợ chết mới là chuyện phiền phức nhất.
Kim Đan nổ tung, uy lực khổng lồ, ngay cả ba người này, đối mặt Luyện Khí sĩ tự bạo cũng phải nhượng bộ lui binh. Những người này, hiển nhiên là bị khống chế linh hồn, nếu không mà nói, một Luyện Khí sĩ coi như đối mặt kẻ thù, cũng chưa chắc như thế. Bởi vì vì sao phải tu luyện, đương nhiên là vì trường sinh bất tử.
Chỉ cần không chết, chuyện gì cũng có thể phát sinh, chết rồi mà nói, cái gì tu hành, cũng đều là một giấc chiêm bao.
Khương Dạ đi ra ngoài liền thấy gần trăm chiến hạm, biết là chi viện của Tô Kính đến, hắn không có cảm thấy Tô Kính tới chậm, hắn cũng không biết, từ Võ Thánh đảo đến Ngọc Kinh Thành, chiến hạm cỡ lớn liên tiếp xuyên toa không gian, tốc độ trở về đã thật nhanh.
Khương Dạ chẳng qua là chỉ chỉ phía sau, sau đó cùng Lôi thị huynh đệ bay lên, chạy thẳng tới một Ám Dạ Song Long hạm.
Dấu hiệu của chiến hạm này hắn nhận được, Ám Dạ Song Long Quân, là quân đội của Tô Mộ. Về phần Liệt Dương Thần Hoàng hạm uy lực cường đại, đó là của Vô Ưu công chúa. Hắn còn chưa hẳn dám đi tới.
Lôi thị huynh đệ cũng bay lên chiến hạm, sau khi tiến vào chiến hạm, mới cảm giác được an toàn. Ở trong săn thú tràng, tất cả địch nhân đều giống như phát điên, nếu bọn họ không mang một ngàn tinh nhuệ, hiện tại sợ là đã có người chết. Một ngàn tinh nhuệ kia cung cấp lực lượng chiến trận khổng lồ, để cho bọn họ có thể buông thả đạo thuật nhiều ra gấp mười mấy lần, nhưng vẫn bị đuổi giống như chó.
- Vương gia, thiếu gia nhà ta mời ngài đi qua.
Một Luyện Khí sĩ đi lên hành lễ, thần sắc lại có chút xấc láo.
- Lớn mật!
Lôi Hoành trợn mắt nhìn.
Khương Dạ khoát khoát tay, cười khổ nói:
- Nếu như không phải đại sự, Phò mã sẽ không tới tìm ta.
Hắn cũng biết, thủ hạ của Tô Kính đối với Tô Kính mới có kính ý, người khác, vậy coi như xong. Đừng nói hắn, ngay cả Hoàng Đế cũng chỉ có thể bằng vào thực lực áp người.
Nếu như người theo đuổi chủ công không có lòng tin và lực lượng, đó cũng không phải thủ hạ xứng chức. Tô Kính là Phò mã, mình chẳng qua là nhiếp chính, đối phương không có để ở trong lòng cũng bình thường.
Hơn nữa, thái độ này, sợ là cùng chuyện tình phát sinh có liên quan.
Ám Dạ Song Long hạm bay vào Ngọc Kinh Thành, Tô Kính ở hoàng cung chờ đợi Khương Dạ, sau khi Khương Dạ đến, Tô Kính mời Khương Dạ ngồi, mình thì trực tiếp ngồi ở đối diện Khương Dạ.
Sắc mặt của Lôi thị huynh đệ càng thêm khó coi. Vương gia dù sao cũng là nhiếp chính, ngươi một Phò mã, không được cho phép cứ như vậy ngồi xuống, thật là lẽ nào có lý đó!
Nhưng sắc mặt của Khương Dạ lại cực kỳ nặng nề, trong Ngọc Kinh Thành xảy ra chuyện gì, để cho Tô Kính tâm tình hỏng bét như thế, ngay cả lễ nghi cũng lười quản?
- Vương gia. . .
Tô Kính mở miệng, Khương Dạ nghe, Tô Kính nhìn thoáng qua Lôi thị huynh đệ nói:
- Hai người bọn họ, ngươi có yên tâm không?
Khương Dạ ngây ra một lúc, chậm rãi nói:
- Nếu hai người bọn họ ta không yên lòng, như vậy cả Đông Tần đế quốc, ta không có người có thể yên tâm.
- Vậy thì tốt, Vương gia, chuyện tình trong Ngọc Kinh Thành, không có khống chế được, người làm phản chết sạch, người không có làm phản, kém không nhiều cũng chết sạch, hiện tại Khương thị hoàng tộc sống sót ở trong Ngọc Kinh Thành, không vượt quá trăm người. Mấy chục người này, cũng sống không được quá lâu, trừ hài tử trong ngực ta này.
Khương Dạ vốn kỳ quái, tại sao Tô Kính lại ôm hài tử, nghe lời này của Tô Kính, mặt của Khương Dạ hoàn toàn trầm xuống.
- Làm sao lại như vậy.
Thanh âm của Khương Dạ coi như vững vàng, Tô Kính cũng có chút bội phục hắn rồi.
- Những hoàng tộc tính toán làm phản kia, trên thực tế linh hồn đã bị khống chế, chết rất dễ dàng. Bên Đông thành, ta vốn là để cho những hoàng tộc này đi ra ngoài mới có lý do khống chế, kết quả những hoàng tộc này ở trong nhà. . .
Tô Kính vỗ vỗ hài tử trong ngực, tiếp tục nói:
- Đều gặp phải công kích, đối phương sớm có chuẩn bị.
Khương Dạ nhíu mày, suy tư chốc lát mới nói:
- Tin tức không phong tỏa được, đối phương làm như vậy, khẳng định sẽ lập tức tuyên dương. Còn có, loại thủ đoạn khống chế linh hồn này, không phải là dùng Lục Thư chứ?
- Không phải.
- Hừ, chỉ sợ cũng không phải thủ đoạn của Luyện Khí sĩ thượng cổ, mà là Ma Môn.
- Ma Môn vẫn không đủ mạnh, trước lúc Đông Tần thành lập cũng đã suy sụp tới cực điểm rồi.
Tô Kính cảm thấy rất không có khả năng, trên thân những chết người này, cũng không có Ma khí.