[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 1785 : Ra biển (1)
Ngày đăng: 05:14 22/08/19
Tô Kính phất tay, ba tiên binh xuất hiện sau lưng hắn.
Tô Kính giới thiệu:
- Đây là thủ lĩnh tiên binh thuộc hạ của ta, đừng nói một Ngô Tài Nguyên, bốn ngươi cùng lên cũng không đánh lại ba tiên binh.
Ba tiên binh phát ra khí thế mạnh mẽ, trong người đều ẩn giấu một vạn tiên binh. Ba Chân Tiên sống sót cảm nhận bí mật của hơi thở này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Bạch Hiền đứng sau lưng mở miệng nói:
- Chủ công đừng hù bọn họ, hù sợ khiến đạo tâm không ổn định thì sau này chẳng có giá trị bồi dưỡng.
Tô Kính làm ba tiên binh thu về hơi thở:
- Nói cũng đúng.
Ba Chân Tiên dong binh đoàn đổ mồ hôi lạnh ướt người, tâm tình dần bình ổn lại.
Ngô Tài Nguyên tính sai một việc, gã ngây thơ cho rằng Tô Kính kiêng kỵ sự ổn định của dong binh đoàn sẽ nhường nhịn gã. Giống như trong tay ngươi có cổ phiếu giá trị ngàn vạn, có người nói nhường lại cho ta, không cho là cổ phiếu của ngươi sẽ bị giảm giá trị trở thành một trăm vạn ngay. Ngươi sẽ tặng cho người khác chỉ vì không để cổ phiếu bị giảm giá trị? Giảm giá trị là chuyện của ta, tặng cho người khác dù cổ phiếu không giảm giá thì sao? Nó không phải của ta.
Dong binh đoàn chỉ là một phần cổ phiếu, lên hay xuống chẳng làm Tô Kính bận lòng, hắn chỉ cần biết khống chế dong binh đoàn trong tay là được.
Đương nhiên điều này liên quan đến thân phận hiện tại của Tô Kính, nếu hắn là kẻ nghèo rớt mồng tơi, chỉ là phàm nhân chứ không phải Chân Tiên thì đành bất đắc dĩ mặc đối phương nhào nặn. Ngô Tài Nguyên chịu để lại một phần vạn tài phú là Tô Kính đã cảm ơn khôn xiết.
Nhưng Tô Kính là thủ lĩnh Lục Đạo Chân Quân, âm thầm khống chế Diễm Đế Minh, trong tay có ngàn vạn lính, mấy chục Chân Tiên, hắn đâu thèm quan tâm Ngô Tài Nguyên nói gì. Tô Kính cảm thấy Ngô Tài Nguyên nói rất buồn cười.
Tô Kính nhẹ nhàng nói với ba Chân Tiên hơi kinh hoàng:
- Lời ta đã nói vẫn giữ nguyên, các ngươi muốn đi chỉ cần không mang theo đồ trong dong binh đoàn là được, ta sẽ không khó xử. Nhưng ở lại, nhận ta làm chủ thì khác, mệnh lệnh của ta phải được chấp hành không được sai lệch.
Ba người khom lưng đứng, không còn chút gì kiêu ngạo:
- Tuân lệnh!
Tô Kính bỗng nghiêm nghị quát:
- Các ngươi cũng là người cầm binh, nếu Thiên Tiên không theo các ngươi sử dụng, còn muốn dẫn thân binh của mình rời đi thì các ngươi sẽ giải quyết thế nào?
Ba người tim rớt cái bịch, không nói nên lời.
- Bởi vậy yên ổn làm việc đi, tư chất của các ngươi không đủ để trở thành chúa tể một phương. Hãy nhìn thủ lĩnh chín gia tộc lớn và mười hai Đạo Cung, các ngươi cách biệt bọn họ xa lắm. Giờ gia tộc nhỏ trong Đông Tần đều có Chân Tiên tọa trấn, người sau lưng ta là một Kim Tiên.
Tô Kính đang ám chỉ Bạch Hiền.
Bạch Hiền bất đắc dĩ phối hợp thả ra hơi thở thần tối cao. Ba Chân Tiên bị đè ép không ngẩng đầu lên được, Tô Kính thô bạo đã đè chặt dã tâm của họ xuống.
Kim Tiên người ta đã bị Tô Kính thu phục, ba người bọn họ phải cỡ vạn năm mới có hy vọng thăng cấp Kim Tiên. Giờ phút này ba người đã mất can đảm, cũng rủa thầm Ngô Tài Nguyên đã chết.
Là Ngô Tài Nguyên đầu têu gây sự, giờ gã chết rồi, ba người bị liên lụy, sau này muốn được trọng dụng cũng khó khăn.
Tô Kính nói:
- Chân Tiên, người nhỏ yếu cỡ nào thì trong lòng đều vững vàng. Ba ngươi bây giờ sợ chết cũng tốt, hoang mang cũng được, tóm lại các ngươi vốn không có ý định phản loạn, không thì ta đã chẳng giữ lại mạng sống ba người. Sau này yên phận làm việc là được, chỉ cần cảnh giới của các ngươi còn đó, năng lực vẫn còn thì sẽ không bị ta bỏ quên.
Ba người hơi yên lòng.
Tô Kính tiếp tục bảo:
- Ta sẽ sắp xếp Thiên Tiên vào vị trí của Ngô Tài Nguyên, về thủ lĩnh dong binh đoàn Tô Vấn Tâm không thích hợp làm, ta sẽ đổi người khác lên, ít nhất là Thiên Tiên. Đợi ta chọn xong sẽ cho các ngươi tin tức, sau khi tuyển được rồi các ngươi đừng làm hành động giống như đã làm với Tô Quyết Tâm . . .
Ba người rối rít bảo không dám.
Tô Kính cười nhạt:
- Dám hay không chẳng quan trọng, quan trọng là không làm tốt công việc còn muốn đòi điều kiện là không thể tha thứ. Nhiệm vụ cho dong binh đoàn lần này không nặng, chỉ phối hợp quân đội Đông Tần từ một hướng ngăn cản Ma môn có lẽ sẽ đánh lén.
- Chủ công, dong binh đoàn có cần chế độ không?
- Đương nhiên, về sau dong binh đoàn sẽ thu nhỏ biên chế, khuếch đại quy mô. Sáu mươi vạn người một quân đoàn, giống như binh đoàn chính quy. Mỗi người các ngươi đều là đẳng cấp quân đoàn trưởng. Tiếp theo là hậu cần dong binh đoàn tách riêng ra, do người của ta thống lĩnh. Toàn bộ chiến lợi phẩm nộp lên, phân phối theo quân công.
Thấy biểu tình khó xử của ba người, Tô Kính cười nói:
- Nhiệm vụ của ta đương nhiên phải giao chiến lợi phẩm lên trên, khi rảnh rỗi các ngươi lấy chiến dưỡng chiến. Ta sẽ cho các ngươi một số mục tiêu để đánh lén, kiếm lợi, các ngươi tự động chia. Chỉ cần chú ý đừng để thuộc hạ có lời oán than, phân phối phải công bằng, không thì ta sẽ lấy lại quyền lợi này.
Ba người yên dạ. Con người Tô Kính không keo kiệt không chừa cọng lông.
Tô Kính nghiêm túc nói:
- Các ngươi đừng tưởng rằng ta cay nghiệt, hãy tưởng tượng xem vật tư của thuộc hạ các ngươi là ta cung cấp, sau này kiếm lợi cũng dựa vào vốn liếng ta đưa cho đúng không? Sau này dong binh đoàn còn cần đổi mới trang bị, những cái này các ngươi có tự mình gánh vác được không?
Thấy ba người lộ vẻ mặt hổ thẹn, Tô Kính tiếp tục bảo:
- Lần này hạm đội chiến đấu của ta sẽ cùng đi đến dải đất mục tiêu, trên đường đi ta sẽ chỉnh biên lại dong binh đoàn, trang bị của các ngươi sẽ thay đổi hết. Ta thấy các ngươi còn dùng trang bị thời kỳ Thiên Tiên, cái này không dùng được.
Ba người tâm tình phức tạp.
Tô Kính nói:
- Nếu về sau các ngươi muốn đi phải trả đồ lại cho ta, miễn luôn đi theo ta thì các ngươi có thể mãi mãi sử dụng mấy thứ này. Nói thật dù các ngươi không trả cũng không có ý nghĩa gì, tất cả tiên khí đều để lại cửa sau, ta có thể tùy ý phá giải.
- Chủ công mưu tính sâu xa . . .
Có Chân Tiên nói một nửa rồi nghẹn lời, câu này nghe không giống đang khen.
Tô Kính cười nói:
- Ba người đừng căng thẳng vậy, Ngô Tài Nguyên quyết chết, hắn suy nghĩ gì đều rõ ràng trước mắt ta. Ba ngươi . . . có tiền đồ, suy nghĩ quá nhiều ngược lại không tốt.