[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1860 : Thanh tràng (4)

Ngày đăng: 05:15 22/08/19

Đường Hà buồn bực phát hiệẳngùng kích của gã chỉ giải quyết được mấy chục con hải âu ma hóa, vì hải âu ma hóa xung quanh gã đã bị Tô Kính quét sạch. Tốc độ Thủy Tích bay càng mau, kiếm quang của Tô Kính càng nhanh. Tô Kính chỉ kích phát một tấm kiếm phù đã tách ra mấy trăm kiếm quang, kiếm quang ngưng như sợi tơ, phải là kiếm tu cảnh giới Giả Tiên mới dùng được thủ đoạn này. Một kích của Đường Hà là mưu lợi, như vạn kiếm cùng bắn, sinh vật xung quanh đều là mục tiêu công kích. Nhưng bị Tô Kính giải quyết tận gốc, Đường Hà không vớt được bao nhiêu chiến quả. Lúc này một đống Thủy Tích lao đến tham gia vào hàng đồ sát. Hải âu ma hóa phun ra các băng lăng mỏng manh, một Thủy Tích lỡ bị bắn trúng liền đóng băng, chỉ tích tắc Thủy Tích rớt xuống biển. Nhưng băng lăng không xuyên thủng Thủy Tích, chỉ phá hủy một kiếm phù vỏ ngao kì. Thủy Tích từ dưới nước lao lên bay trong không trung, kiếm quang lấp lóe chớp mắt giết mấy chục con hải âu ma hóa, cái này là thẹn quá thành giận. Gần ngàn Thủy Tích chỉ có y trúng chiêu, hỏi sao không tức. Các Thủy Tích tham gia vào chiến trường, Tô Kính cười rút tay về, thần niệm cảm giác một đàn ma vật từ xa đến. Những thứ đó mạnh hơn nhiều, hải âu ma hóa không xứng là tiên phong, chỉ đến dây dưa. Ma vật từ xa đến che kín trời. Cảm giác như bóng đêm ập tới làm mặt trời rút đi cho đến khi tia nắng biến mất. Không ngờ có trận pháp. Tô Kính hơi khó hiểu. Hắn biết ma thú cường đại, thậm chí có trí tuệ, nhưng giữa ma thú hình thành trận pháp, tạo thành thay đổi quy tắc trong phạm vi thì thật khó hiểu. Nếu Ma môn có thể khống chế ma thú đến trình độ này thì chẳng cần câu thông các vị diện tấn công làm gì. Chỉ cần chỉ huy những sinh vật ma hóa là có thể nhẹ nhàng chiến thắng Đông Tần đế quốc. Tô Kính ngẫm nghĩ, sai thuộc hạ phái một Thần Mộc Hạm giấu tung tích đi điều tra tọa độ thành thị vong linh. Tô Kính ra lệnh trong Thanh Long Hạm: - Hạm đội đi theo, thanh tràng chậm chút, đừng quá gấp. Trước giờ hành động thanh tràng đều là càng nhanh càng tốt, Tô Kính yêu cầu mọi người chậm chút vì hy vọng trước khi Thần Mộc Hạm tìm ra tọa độ thành thị dừng gợi lên nhiều chú ý của địch. Tô Kính không sợ kẻ địch tăng binh mà sợ họ có cách di chuyển tọa độ thành thị đi. Có Bát Cảnh thành làm ví dụ, đối với tiên nhân di dời một thành thị không khó khăn. Dù Ma môn không làm được cũng có nhiều cách che giấu tòa tành. Miễn Thần Mộc Hạm phát hiện địa điểm tọa độ, để lại chút dấu vết thì Tô Kính có nắm chắc hủy diệt nó. Nơi đây dù sao ở giáp ranh chiến trường, cách Đại Thánh sơn còn rất xa xôi. Tô Kính nói xong lái Thủy Tích nghênh hướng ma thú bay. Mặc kệ ngươi mạnh thế nào, ta kích phát một kiếm phù hóa thành mấy trăm kiếm quang. Luyện kiếm thành tơ, từng cặp giao thác, nháy mắt chém giết. Hèn gì tiên nhân rất kính sợ Kiếm Tiên, cực kỳ cảnh giác với họ. Tô Kính cảm thấy chém giết kiểu này rất sướng, mặc kệ kẻ địch gì, chướng ngại gì ra một kiếm diệt hết. Như không ngừng bài trừ bính chướng trong quá trình tu hành. Một đại đạo ánh sáng vàng bị chém đứt, thẳng hướng trường sinh. ngươi chặn đường Kiếm Tiên là muốn cắt đứt đường trường sinh của người ta, vậy thì ngươi chết ta sống, miễn thương lượng. Sức sát thương của kiếm tu quá lớn, Tô Kính điều khiển Thủy Tích không là tiên khí gì, chỉ là vũ khí đẳng cấp đạo khí và còn là hàng ghép lại. Nương nhờ Thủy Tích, tiên nhân không có hạt giống kiếm ý như Tô Kính có thể sử dụng thủ đoạn kiếm tu, còn là luyện kiếm thành tơ khá mạnh. Kiếm tu được gọi là một kiếm phá vạn pháp không phải thổi phồng. Đường Hà đuổi theo phía sau. Tô Kính nói: - Nợ ta một bộ tiên khí. Đường Hà ai oán kêu lên: - Ngươi gạt người! Tô Kính một hơi giết hàng trăm hải âu ma hóa, còn lại mấy ngàn hải âu không đủ cho luyện khí sĩ khác giết. Đường Hà chỉ chậm nửa nhịp đã không có mục tiêu lựa chọn. Nếu không thì Đường Hà là đan tiên, hiệu suất giết chóc không chậm hơn Tô Kính. Đặc biệt gặp vật hy sinh, Đường Hà có thể khởi động kiếm phù nháy mắt công kích kẻ địch mọi góc độ. Tô Kính chỉ trả lời bốn chữ: - Dám chơi dám chịu. Đường Hà ức chế nói: - Khí Thiên Tiên, hạ phẩm. Không phải Đường Hà không trả tiền nổi nhưng gã phải một tay luyện chế ra, rất phí thời gian. Nếu chỉ bỏ tiền cho công xưởng luyện khí gia công một bộ thì chẳng sao hết. Tô Kính tỏ rõ muốn một bộ tiên khí tự tay Đường Hà làm, phải có phong cách Đường gia. Ít nhất có thuộc tính tiên đan có thể cứu mạng. Tô Kính như chủ nợ cắt cổ, cắn chết không nhả: - Một Kim Tiên còn sợ lãng phí chút thời gian? Khí Chân Tiên, thượng phẩm. Lý Chân Nhất không thăng cấp Kim Tiên, cho cho gã chút bồi thường. Thăng cấp trong khi chiến đấu, nghe rất đẹp nhưng cũng có khả năng bị kẻ địch diệt. Thủy Tích và đàn ma thú va chạm, nhập vào nhau, tách rời, đánh nhau. Chiến trường trở nên tàn nhẫn rồi lại rất đẹp, tàn nhẫn đến cực độ. Trong ngàn dặm trừ kiếm ý ra không có cái khác. Chân ngã duy nhất được kiếm tu phát huy đến cực độ. Tô Kính gác lại tất cả tâm tình, nói với Đường Hà còn đang cáu: - Đến đi, giết sảng khoái, những ma vật này hủy Thần Châu của ta, cho chúng nó chết hết đi. Đường Hà thốt ra hai chữ nhưng lòng khá hưng phấn: - Thô bỉ. Đối với Kim Tiên thì thứ trước mắt có thể tùy tay nghiền chết, nhưng giao sứ mệnh bảo vệ Thần Châu lại có ý nghĩa khác, dù gã có Tiên Cảnh Thế Giới nhưng cũng không muốn Thần Châu bị ma nhiễm. Các tiên nhân phản ứng lạnh nhạt, đám luyện khí sĩ dưới tiên nhân lái Thủy Tích thì sôi trào máu nóng. Kiếm quang tung hoành, hơi nước trên biển bốc hơi khô ráo. Kiếm ý trong khoảnh khắc áp chế, sinh vật ma hóa bắt đầu biết sợ. Chỉ có kiếm tu mới toát ra lực lượng chấn nhiếp mạnh mẽ trong chiến đấu cấp bậc cỡ này, dù là sinh vật vong linh, ma nhiễm đều sợ hãi với kiếm. Từ trên trời nhìn xuống đàn ma thú trên mặt biển nhanh chóng tan rã. Tất cả Thủy Tích bộc phát ra cực nhanh lao vào bầy ma thú, tản ra bốn phía. Tô Kính lái Thủy Tích, sức chiến đấu bị hạn chế ở cảnh giới Giả Tiên. Nếu Tô Kính dùng ảnh chiếu điều khiển thì chỉ có cảnh giới Thiên Tiên. Bản thân Thủy Tích không phải tiên khí, hạn chế lực lượng người điều khiển nó. Dù vậy cảnh giới của Giả Tiên khiến Tô Kính thấy sung sướng khó tả. Tô Kính từng không quan tâm cảnh giới này, hắn chỉ lo nhìn phía trước, lo thành tựu Thiên Tiên. Giờ cảm nhận lại có mùi vị khác hẳn.