[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1988 : Không thể gác lại. (1)

Ngày đăng: 05:16 22/08/19

Kim Tiên chỉ vận dụng có năm người, đây là tiền vốn chạy trối chết. Năm người cấu thành tiểu Ngũ Hành Tiên trận, còn có thể ngăn cản một đợi công kích từ Đại La của địch nhân rồi bỏ chạy. Ngay cả Tiên cảnh thế giới cũng như vậy, đều nghĩ Tô Kính đã làm quá tuyệt. Tô Kính đáp lại bọn hắn: - Đây gọi là quân đội bạn gặp nạn bất động như núi, binh pháp cũng vậy. Mọi người cũng không có ý kiến gì, nếu như phương án của Tô Kính có thể thông qua, như vậy song phương sẽ lần nữa điều chỉnh phân chia Tinh vực. Nếu như tạo thành Đại Đạo pháp tắc mà nói, như vậy bênTô Kính sẽ không chiếm tiện nghi, đối Tiên cảnh thế giới mà nói, cũng rất là tốt. Người đưa ra phương án này, ít nhiều cũng có chút quyền chủ động. Tỷ như người ưu tiên hiểu rõ về pháp tắc Đại Đạo này, đã sớm hiểu rõ, thuận theo Thiên Ý vân vân. Như vậy sẽ chiếm được rất nhiều ưu thế so với người của Thần Châu thế giới. Bên Thần Châu thế giới, bởi vì hoàng quyền không có cường đại như trước đây, Hoàng Đế minh lại có địa vị ngang nhau với Diễm Đế Minh. Cho nên không có một người chân chính có thể điều khiển toàn cục, đối với chuyện Tô Kính làm như vậy, cũng không nghiên cứu ra được đối sách gì quá tốt. Quân đội mà Thần Binh đế quốc phái ra so với Tô Kính còn nhiều hơn, cũng không nói điều kiện gì. Tô Kính đặt sự quan tâm tới Tinh vực của hắn hơn, nổi bật là khu vực mà Yêu tộc hoạt động nhiều. Hắn có trực giác, khế ước giả sẽ phát động ở loại địa phương này. Lần trước, khi các khế ước giả tới, lực lượng trên tay hắn không đủ, lúc này thì khác. Nếu như có thể để cho hắn đi tìm hiểu nguồn gốc, tìm được hang ổ của khế ước giả này, hắc hắc! Trong lòng Tô Kính, lại tràn ngập ý chí chiến đấu, so với trạng thái buồn chán lúc trước gần như là hai người khác nhau. Khế ước giả phiền phức ở chỗ, loại công kích vượt qua Vũ Trụ này, bản thân không kiêng nể gì cả. Linh hồn của khế ước giả cũng không có nắm giữ ở trong tay bản thân, không có gì để mất. Cho nên thủ đoạn tàn nhẫn đến mức tận cùng. Ý chí chiến đấu của Tô Kính tràn ngập, hắn cũng đã định ra mục tiêu, chính là Chủ Thần của đám khế ước giả kia. Muốn vượt qua Vũ Trụ đánh chết Chủ Thần, hắn cũng không có bản sự này. Hiện tại đã có phòng ngừa chu đáo, hắn phải đánh chết nhiều khế ước giả, sau đó lại dùng Chúng Sinh Ấn và Hà Đồ Lạc Thư để suy tính nhược điểm của Chủ Thần. Đánh chết càng nhiều khế ước giả cường đại thì tư liệu mà hắn đạt được cũng sẽ càng thêm phong phú. Trong hệ thống đánh giá công trạng của Tô Kính ở Bát Cảnh Cung cũng có nội dung nhằm vào khế ước giả. Ban thưởng đánh chết khế ước giả so với nhằm vào chiến tranh Tinh vực còn cao hơn một ít. Hơn nữa sẽ có công trạng đặc thù, có thể hối đoái một ít tài nguyên hi hữu. Tiên cảnh thế giới tương đương với Đạo Môn Tiên cung. Tất cả đều rất mẫn cảm, sau khi tiếp nhận được những tin tức tình báo này. Tất cả lập tức bắt đầu vận chuyển, các tổ chức tình báo cấp thấp bắt đầu vươn xúc tu ra bốn phía, tìm kiếm tin tức về khế ước giả. Rất nhanh, ở một Tinh vực cực kỳ xa xôi đã phát hiện ra mộtkhế ước giả. Một Tiên Môn cơ nhỏ đã bị đánh, bất quá Tinh vực đã bị khế ước giả chiếm kia, bản thân nó cũng đã thuộc về Thần Châu thế giới. Lần này Thần Châu thế giới phản công lại sỉnh a xung đột với Tiên Môn. Tiên cảnh thế giới bên này nhận được tin tức, lập tức phái lần cấp Tiên cung người đi trước trợ giúp, Kim Tiên xuất động, đem cái kia Tinh vực toàn bộ đều đánh xuống. Thần Châu thế giới mặc kệ Tiên Môn, mặc dù chỉ là một cái Tinh vực cực nhỏ, thế nhưng đây lại chính là địa bàn của Thần Châu. Tiên cảnh thế giới chặn ngang một cước là có ý gì? Người cáo trạng người đi tới Vũ Thánh Đảo, lý luận với người ở lại đây của Tiên cảnh thế giới. Nơi đó có một tòa Thần Binh Phủ cấp thấp, chỉ có một Thần Tướng tọa trấn mà thôi. Không giải quyết được Tiên Môn Thần Châu, như vậy không thể làm gì khác hơn đành phải báo lên trên. Tô Kính lập tức trở về, tự mình tới xử lý, Nguyên Duẫn của Hoàng Đế minh cũng qua đây. Nguyên Duẫn kia thấy Tô Kính cảm thấy chán chường không gì sánh được. Không động tới được, nếu như ầm ĩ, da mặt người ta so với hắn còn dày hơn a. - Thân vương điện hạ, Hắc Lưu Tinh Vực chỉ có hai vị diện kia là còn có sinh vật còn sống sót. Tổng cộng không tới bốn trăm khỏa Tinh Thần. Ngài cũng có ý tứ cướp giật hay sao? Nguyên Duẫn cũng không quá khách khí, lập tức chất vấn Tô Kính. Hắn là Đại La Kim Tiên, Tô Kính không thể đối đãi như là một đứa trẻ được. - Nguyên minh chủ, Hắc Lưu Tinh Vực các ngươi không thủ được. Bị khế ước giả chiếm, khi ta đi đánh xuống cũng không có lấy một tên Luyện Khí Sĩ của Diễm Đế Minh ở bên kia a. - Cũng không phải là Hắc Lưu Tinh Vực của Hoàng Đế minh ta, mà là Đông Tần. - Đừng nói là người Đông Tần. Ngay cả người của Thần Binh đế quốc ta cũng không thấy. Đó là một khu vực đã rơi vào tay giặc, ta đi đánh hạ, có chuyện gì sao? - Thần Châu thế giới có thể tự mình động thủ. - Ngay cả cái cớ hợp lý ngươi cũng không có. Khi thương lượng xong thì các khế ước giả đã thành lập đại bản doanh rồi. Tô Kính cãi cọ. Nguyên Duẫn hận chết loại thái độ này. Thế nhưng Tô Kính đã nói ra vấn đề then chốt, trên danh nghĩa Đông Tần là của Khương gia. Thế nhưng lại bị thế lực của Diễm Đế Minh và Hoàng Đế minh bành trướng, các tiểu gia tộc đều hưng thịnh hơn không ít. Khiến cho tám đại gia tộc cùng mười hai Đạo Cung rất là đau đầu. Nếu như không có chuyện Khương Thần mà nói, ai cũng sẽ không chỉ trích được Tô Kính, vấn đề là Khương Thần đã bị bọn họ đuổi xuống đài, làm sao có thể nói chuyện vì bọn họ cơ chứ? Ai tới thống lĩnh Đông Tần, bây giờ là một vấn đề rất là nghiêm trọng. Bên Thần Binh đế quốc kia Hoàng Đế nắm quyền. Bên Đạo Môn thì dựa vào của cải phong phú, người có khả năng chống lại Thần Binh đế quốc chia đều cho Thần Châu thế giới. Nếu không phải là binh gia lo lắng tới việc nội chiến hủy Thần Châu thế giới thì nhất định đã sớm khai chiến rồi. Tô Kính mở miệng, nói các ngươi không ai để ý tới. Ta đành phải quản, hắn lại còn treo tên tuổi Thân Vương này lên, dùng tư quân của hắn đánh hạ Hắc Lưu Tinh Vực, Nguyên Duẫn tối đa cũng chỉ có thể chậm chân, tức giận. Chỉ có thể chửi đổng ngay mặt mà không dám dùng sức mạnh.