[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 202 : Tình hình đấu võ mồm (1)
Ngày đăng: 04:55 22/08/19
La Nghịch giơ tay lên ra hiệu mình muốn đi. Cúc Nguyệt Sơn gỡ bỏ trận pháp, đạo sĩ nhỏ hóa thành kiếm quang trở về bên cạnh đạo sĩ già.
Đạo sĩ già cốc mạnh đầu La Nghịch, quát:
- Giờ đã biết chưa? Cho ngươi đi rèn luyện trải đời không chịu, dùng thuật đạo luống cuống tay chân làm sư phụ ta đây mất mặt.
La Nghịch cúi đầu lẩm bẩm phản bác:
- Sư phụ, sát sinh là không tốt.
Tô Kính đứng trên lôi đài thoáng nhớ lại chiến đấu vừa rồi, cảm thấy không có gì đáng giá để chiêm nghiệm. Đối phương không có kinh nghiệm chém giết sống chết, Khổng Tước Đạo Cung phái ra người như thế vốn không định thắng.
Tô Kính đã giơ tay lên, Cúc Nguyệt Sơn cởi bỏ trận pháp ngăn cách thanh âm.
Tô Kính nói:
- Không cần nghỉ ngơi, kế tiếp.
Đám thanh niên đang hăng hái bị Tô Kính nói một câu kích thích ngọn lửa.
Đang trào phúng? Đang coi thường mọi người?
Không cần nghỉ ngơi?
Tuy La Nghịch không có kinh nghiệm thực chiến nhưng mọi người đều thấy gã há mồm phun ra ngũ sắc thần quang cực kỳ cô đọng. Bọn giả thiết mình muốn phá ngũ sắc thần quang phải mất ba mươi phần trăm pháp lực.
Thiếu niên áo gấm bên cạnh Tô Tiên đập bàn đứng dậy la lên:
- Đại tỷ, ta đi giảm khí diễm của hắn!
- Nói nhảm, ngồi xuống cho ta. Đừng cho là ta không biết ngươi có ý đồ gì, muốn lên kéo dài thời gian cho Tô Kính nghỉ ngơi đúng không? Tô gia chúng ta không cần thủ đoạn như vậy. Tô Kính nói hắn có thể tiếp tục thì ngươi thành thật ngồi yên cho ta!
Thiếu niên áo gấm là Tô Hà, cũng là người Tô gia sắp xếp khiêu chiến với Tô Kính.
Tô Hà nhìn Tô Tiên, nói:
- Đại tỷ, ta đã biểu diễn rất sâu mà sao tỷ biết ta muốn lên giả vờ đánh?
Tô Tiên lạnh lùng nói:
- Ta còn biết ngươi nhìn lén Thập Tứ tắm.
Tô Hà che mặt ngồi xuống, nằm sải lai trên mặt bàn không dám đứng lên nữa. Các thiếu niên ngồi quanh im thin thít. Đại tỷ thật sự là không gì không biết, có phải họ làm gì đều bị đại tỷ ghi nhớ trong lòng không?
Chỗ ngồi Thanh Dương Đạo Cung có một luyện khí sĩ thiếu niên nhảy vào lôi đài:
- Ta đến đây!
Tô Kính nhận ra dấu hiệu trên đạo y của thiếu niên, chắp tay chào.
Luyện khí sĩ thiếu niên nói:
- Thanh Dương Cung, Chiến Vô Địch!
Thanh Dương Cung và Tô gia có mâu thuẫn không nhỏ, tình nghi có một Kim Đan chết trong tay Tô gia. Tính cả Sửu Đạo Nhân Sa Tĩnh Nhân thì gần đây Thanh Dương Đạo Cung đã mất hai Kim Đan, mặc dù chỉ là Kim Đan nhị trọng nhưng càng khiến Thanh Dương cung thù Tiêu Dao Hầu hơn.
Chiến Vô Địch còn có chút khí độ, không có vừa lên liền tấn công ngay. Báo tên xong Chiến Vô Địch chậm rãi lùi ra sau, một đáo sen đỏ rất to hiện ra trên đầu gã.
Tô Kính nhìn Chiến Vô Địch, thản nhiên nói:
- Ta còn tưởng rằng người Thanh Dương cung sẽ ra trễ chút.
Vẻ mặt Chiến Vô Địch đầy ngạo nghễ cười to bảo:
- Có thấy Huyết Liên Kiếm của ta không? Đây là ta đi Bắc Hoang giết ba mươi sáu đệ tử Phật môn luyện chế ra, ta không như La Nghịch!
- Vậy thì tốc chiến tốc thắng đi.
Tô Kính dứt lời, hai mươi lăm phù giấy rực sáng xung quanh Chiến Vô Địch hình thành một vòng vây.
Chiến Vô Địch cười càng dữ dội hơn, khinh thường nói:
- Ngũ Lôi Định Thân chú? Ngươi cho rằng ngươi là Tiêu Dao Hầu? Huyết Liên Kiếm của ta...
Bùm!
Tay Tô Kính bắn ra hỏa quang chớp mắt bao trùm trăm trượng, bao phủ luôn hắn.
Tử Viêm pháo phóng ra, Huyết Liên Kiếm bị thổi bay từ lôi đài đập trúng mái nhà Hội Chân lâu. Chiến Vô Địch chỉ kịp kích phát trận pháp phòng ngự trên đạo y đã bị Tô Kính lao lên từ trong lửa đánh trúng mũi xỉu.
A?
Tiêu Dao Hầu có chút kinh ngạc, Tô Kính dùng Tử Viêm pháo sớm vậy?
Tuy nói một ngày có thể dùng Tử Viêm pháo ba lần nhưng sử dụng đợt tiếp theo phải chờ ba, bốn cảnh giới. Số lần kích phát Tử Viêm pháo bị cảnh giới của Tô Kính ảnh hưởng không thể sử dụng liên tục.
Tô Kính rất muốn thuận tay làm thịt Chiến Vô Địch, nhưng bây giờ xuống tay giết thì người Lý gia Định châu sẽ cảnh giác. Tô Kính đã vận dụng Tử Viêm pháo, đòn sát thủ bí mật này không còn hiệu quả với người Lý gia Định châu.
Nhưng chắc chắn người Lý gia Định châu sẽ không ra khiêu chiến sớm vậy.
Nghĩ tới đây Tô Kính xách Chiến Vô Địch ngất xỉu ném ra lôi đài, giơ tay lên:
- Kế tiếp.
Tô Mộ xem mê mẩn. Bảo nàng đi đánh đối thủ của Tô Kính thì nàng cũng có thể hạ gục dễ dàng, nhưng nàng là luyện khí sĩ Trúc Cơ trung kỳ, dùng mạnh thắng yếu không có gì hay.
Chiến Vô Địch cuồng quá mức, đi lên không tấn công ngay, Tô Kính đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội thi triển đòn sát thủ.
Cảnh giới Tiên Thiên kỳ là ai tấn công trước kẻ đó chiếm lợi. Tô Kính thậm chí không lãng phí thời gian nhiều vào người Thanh Dương cung, bắn Tử Viêm pháo một phát giải quyết xong.
Lý Quang ngồi tại chỗ lạnh lùng cười:
- Tô gia giàu thật, cho tiểu tử này sử dụng pháp khí tuyệt phẩm, cái này hợp quy định không?
Nguyên Lăng Hồng luôn im lặng lúc này mở miệng nói:
- Nếu Lý chân nhân dám nhận hai mươi mốt luyện khí sĩ Kim Đan kỳ của Tô gia ta khiêu chiến thì Lý chân nhân sử dụng tiên khí ta cũng sẽ không cảm thấy không công bằng.
Lý Quang á khẩu, nếu móc mỉa Nguyên Lăng Hồng thì mất hình tượng quá.
Nguyên Lăng Hồng tiếp tục bảo:
- Nhi tử của ta không nghỉ ngơi, một luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ vận dụng pháp khí tuyệt phẩm có hậu quả gì mọi người nên biết rõ.
Lý Quang nhìn Tô Kính đứng trên đài, hắn không lựa chọn nghỉ ngơi, thậm chí không uống đan dược bổ sung chân khí. Lý Quang không còn lời nào để nói.
Lý Quang vốn định để người phe mình đi lên khiêu chiến, thừa dịp đối phương tiêu hao nhiều chân khí thì xuống tay hủy đạo hạnh của Tô Kính. Nhưng Nguyên Lăng Hồng mới nói như thế, Lý Quang không có mặt mũi làm như vậy.
Chẳng sao, Lý Quang mang người đến mạnh hơn xa luyện khí sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, một người sinh ra vì giết chóc. Chờ thêm chút nữa cũng không sao, để người của gã xem Tô Kính còn thủ đoạn gì chưa sử dụng không.
Người Chu Tước Đạo Cung đứng dậy, một thiếu nữ mặc đạo y Chu Tước nhảy xuống lôi đài, ngăn bước chân đám người muốn đi lên dạy Tô Kính bài học.
Nghe nói Chu Tước Đạo Cung có quan hệ sâu với hoàng thất. Dấu hiệu của hoàng thất Đông Tần đế quốc là Chu Tước, áo Chu Tước Đạo Cung cũng là Chu Tước. Chu Tước Đạo Cung ra mặt rất có thể là ý của hoàng đế.
Thiếu nữ chắp tay với Tô Kính:
- Chu Tước Đạo Cung, Mạc Sơn Nguyệt.