[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 221 : Cạm bẫy kế hoạch mười năm
Ngày đăng: 04:55 22/08/19
Bên cạnh chỉ có Tô Linh nên Cúc Nguyệt Sơn dám nói huỵch toẹt ra.
- Nữ nhân tình nghi là Tô Tuyết xuất hiện, trùng hợp bị người Binh Mã Ti nam thành trông thấy, việc này không lạ. Nhưng nữ nhân cuối cùng bị truyền tống trận dời đi vậy trước đó đi xe ngựa làm gì? Đối phương bỏ vốn lớn như thế sao phải để nàng đi dạo bên ngoài cho người thấy, truy tung theo làm chi nữa? Đại Tiên Sinh, đường Trạng Nguyên là chỗ nào? Dù Hầu phủ chúng ta có điều tra cũng chỉ có thể lặng lẽ, không thể gióng trống khua chiêng.
Cúc Nguyệt Sơn á khẩu, Tô Kính nói đúng, chuyện này có điểm đáng ngờ.
- Còn nữa, sau cùng truyền tống trận chỉ hướng vị trí là bắc thành, mấy nơi đó không tiện phái người điều tra đúng không? Dù người ta có thông cảm thì ngươi cũng phải nói rõ ràng đầu đuôi sự việc, tin Tô Tuyết có thể bị giấu ở đường Trạng Nguyên nửa tháng sẽ nhanh sẽ bị truyền khắp Ngọc Kinh thành.
Cúc Nguyệt Sơn gật gù, thiếu gia suy nghĩ rất kín kẽ.
Bên Binh Mã Ti nam thành, mật thám phát hiện chuyện này sớm nhất nên bị diệt khẩu hay giải quyết thế nào?
Cúc Nguyệt Sơn trả lời là:
- Đưa đi Nam Cương, thăng hai cấp.
- Ừm! Không giết mới là tốt nhất, không thì đối phương sẽ tìm cách phanh phui chuyện này. Nếu giết người diệt khẩu thì việc này đã thành bằng chứng, Tô Tuyết bây giờ không quá quan trọng với Tô gia nữa, cứ giải quyết từ từ. Tạm thời đừng điều tra, rút người ở Binh Mã Ti bắc thành, sắp xếp một số người không có viên chức trông chừng được rồi.
Tô Kính nói chuyện đã rất khách sáo, không nói toàn Tô gia, chỉ tính riêng Tiêu Dao Hầu phủ thì Tô Tuyết đã trở nên không còn quan trọng ngược lại vướng víu.
Nên biết Tô Tuyết xảy ra chuyện hoàn toàn là tự nàng làm ra. Có lẽ sẽ có người cảm thấy nhóm Tô Kính đối xử quá ác với nam nhân mà Tô Tuyết thích, không cho người ta chút cơ hội nào. Nhưng đã biết rõ là cái tròng mà ngươi còn cho cơ hội, không bị ngu thì là gì?
Tô Kính đã gặp loại người như Tô Tuyết rồi. Hồi trên Trái Đất, trong bộ môn của hắn đặt an toàn lên hàng đầu, bao nhiêu gián điệp muốn chui vào, mỹ nam kế, mỹ nhân kế đã như mây bay với Tô Kính.
Làm nữ nhi của Tiêu Dao Hầu mà không rõ ý nghĩa thân phận bản thân, xem mình như người bình thường muốn theo đuổi tình yêu tự do, đây là bệnh, không cứu được.
Dù ngươi muốn cũng phải hỏi xem kẻ thù của Tiêu Dao Hầu có chịu không.
Tô Kính nói:
- Đại Tiên Sinh, kẻ địch luôn bày ra cạm bẫy này, không chừng đã bắt đầu từ lúc không giết được ta.
Cúc Nguyệt Sơn thật bất ngờ, gã biết những lời Tô Kính đã nói lúc nãy có nhiều cái chính xác nhưng không hiểu tại sao hắn nói cạm bẫy bày ra hơn mười năm trời.
- Kế hoạch luôn sẽ thay đổi theo thời gian trôi qua, nhưng ý tưởng chính sẽ không biến đổi. Ta nghĩ năm xưa có lẽ phụ thân được đến thứ gì quan trọng có thể nâng cao thực lực Tô gia, khiến phụ thân tiến bộ nhanh nên bị người theo dõi. Thứ này đến bây giờ còn trong tay phụ thân, kẻ địch sẽ không bỏ cuộc.
Không đợi Tô Kính nói xong Cúc Nguyệt Sơn đã phong tỏa cả căn phòng, gã dùng lĩnh vực Kim Đan hoàn toàn ngăn cách thanh âm.
Cúc Nguyệt Sơn căng thẳng nói:
- Thiếu gia đừng bao giờ nhắc lại lời như thế, bị ai nghe được sẽ rắc rối. Kẻ địch có biết cũng không rêu rao ra.
Tiêu Dao Hầu có được thứ đó, gã thậm chí không muốn cho hoàng đế biết.
- Ha ha ha! Đại Tiên Sinh, ta không hiểu tại sao lúc trước những người đó muốn giết ta?
Cúc Nguyệt Sơn ngẫm nghĩ, nói:
- Ta cũng không rõ. Thứ đó của Hầu gia là dùng lực lượng linh hồn luyện hóa, dù dùng linh hồn của các ngươi cũng không cách nào thay thế thuộc tính linh hồn của Hầu gia. Nhưng ta phỏng chừng có liên quan đến huyết mạch, nếu huyết mạch của Hầu gia cắt đứt sẽ ảnh hưởng rất lớn với thứ đó.
- Không, bọn họ bắt đi Tô Tuyết không vì huyết mạch mà là muốn dụ phụ thân ra ngoài. Sớm muộn gì Tô Tuyết sẽ bị đưa ra Ngọc Kinh thành, nếu biết vị trí cụ thể phụ thân sẽ đích thân đi. Bây giờ cạm bẫy này là khúc nhạc dạo, chúng ta mặc kệ nó đi, bọn chúng sẽ còn cố ý lộ ra sơ hở. Bố cục càng nhiều càng dễ mất kiểm soát, nên Đại Tiên Sinh chỉ cần tiếp tục theo dõi là được, đừng hành động, chúng ta cứ chờ.
- Phải chờ đến khi nào hả thiếu gia?
- Đợi đến khi phụ thân không cần dùng phân thân gặp người, có thể quang minh chính đại đi hoàng cung.
Cúc Nguyệt Sơn thấy Tô Kính đã quyết định thì không khuyên nữa, vì Tiêu Dao Hầu nói hắn được toàn quyền trong việc Tô Tuyết:
- Vậy thiếu gia còn gì sai bảo không?
- Binh Mã Ti nam thành có một người tên Bạch Lộ, ta muốn cất nhắc, hãy cho hắn chút cơ hội.
- Việc nhỏ, thiếu gia muốn cất trình độ nào?
- Có thể làm phó thủ cho đại ca của ta là được, về sau thì chờ xem năng lực của hắn. Thời gian... hai năm được không?
- Vâng, ta tìm người sắp xếp, hai năm đủ để hắn tích lũy công huân tương ứng.
Từ đầu tới đuôi Tô Linh ngồi bên cạnh yên lặng nghe. Khi Tô Kính chưa trưởng thành Tô Linh còn có thể lấy thân phận huynh trưởng nói mấy câu, giờ hắn đã lớn, gã phải phục tòng mệnh lệnh của hắn.
- Phụ thân sẽ bế quan bao lâu?
- Khó nói.
Cúc Nguyệt Sơn thưa:
- Chờ sau khi thiếu gia vào cung diện thánh sẽ có tước vị tương ứng, lúc ấy Lãng Uyển Thư Hải sẽ có một thư phòng cho thiếu gia, cũng có quyền lực đọc phần lớn sách. Thiếu gia cần lập một tổ chức thành viên, đương nhiên không cần phức tạp như lão gia. Nhiều lúc lão gia vắng mặt đều dựa vào phụ tá giải quyết công việc, thiếu gia tạm thời không tiếp xúc đến công việc chính, bắt đầu làm từ công việc trong phủ, tham gia vào việc quản lý.
- Diện thánh có gì cần chuẩn bị không?
- Sẽ có ý chỉ đưa xuống, trong khoảng mấy ngày này thôi. Thiếu gia được phong, tuy chỉ là tước ảo nhưng có bổng lộc, cũng không thấp, đã đến lúc nuôi một số người bên mình.
- Ừm, sau khi diện thánh ta sẽ tranh thủ thời gian đi Dực châu một chuyến.
Chờ khi hai người đi.
Trên đường Tô Linh trách Tô Kính:
- Tam đệ sao lỗ mãng quyết định việc Tô Tuyết như vậy?
Tô Kính cười nói:
- Đại ca, đây là ý của phụ thân chẳng qua nói qua miệng của ta, đại ca cho rằng phụ thân bế quan thì không có cách ra lệnh sao? Phụ thân không thể bỏ Tô Tuyết nên cần ta làm.
- Nếu vậy...
Tô Kính vỗ vai Tô Linh:
- Đại ca muốn điều tra việc này thì cứ nói, ta có thể không giúp đại ca sao?
Tô Linh ngẩn ngơ, do dự thật lâu sau mới nói:
- Sẽ không.
- Tại sao?