[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 246 : Miệng quạ
Ngày đăng: 04:55 22/08/19
Tô Kính và Vô Ưu công chúa được mai rùa hoàn chỉnh khép lại tựa như trứng sâu trong hổ phách. yêu ma ăn mất Tô Kính và Vô Ưu công chúa mới đầu còn chủ động phát ra chất dịch màu lam, sau này bị mai rùa cưỡng ép hấp thu buộc nó cứ liên tục rót vào chất dịch vất vả tích lũy trong người.
Mai rùa càng lúc càng dày, hơi thở của yêu ma yếu dần, không lâu sau mất đi hơi thở sự sống. Tựa như vỏ rắn lột bao lấy mai rùa trôi nổi trong dung nham, trôi dọc theo hướng dung nham chảy.
Tô Kính la lên:
- Bi kịch!
Kỹ năng của mai rùa thần cứu mạng Tô Kính và Vô Ưu công chúa, nhưng không biết sao bị chất lỏng màu lam xâm thực, phù văn của mai rùa thần trong Hoàng Đình Thần Ngọc càng lúc càng tối cho đến khi biến mất. Từ nay Tô Kính không thể dùng Hoàng Đình Thần Ngọc thuấn phát kỹ năng này nữa.
Nên biết mãi khi Tô Kính Kim Đan thì kỹ năng này vẫn có hiệu quả, uy lực tùy theo thực lực của hắn mà tăng lên, là thuật đạo tính phòng ngự ưu tú. Bây giờ nó biến mất, có thể nói là Tô Kính bị tổn thất rất lớn. Kỹ năng mai rùa thần là cấm chế phù văn thiên cương chứ không phải thuật đạo bình thường.
Vô Ưu công chúa nhắc nhở:
- Tô Kính, có thể thả tay ra.
Mai rùa thần hình thành không gian rất nhỏ nhưng có đường kính hơn một trượng, rộng ba thước, Tô Kính cứ ôm chặt eo làm Vô Ưu công chúa thấy kỳ kỳ. Vô Ưu công chúa chưa thích Tô Kính đến mức có thể thân thiết khăng khít.
Tô Kính thả tay ra:
- Cũng đúng.
Tô Kính nhìn dung nham cuồn cuộn bên ngoài mai rùa thần màu lam, không hiểu sao tâm tình bỗng trở nên rất tốt.
Vì từng có người nói câu đó với hắn.
- Tô Kính, có thể thả tay ra.
Thiếu nữ đó cuối cùng trở thành người yêu của hắn.
Vô Ưu công chúa hỏi:
-Ngươi cười cái gì?
Tô Kính sờ mặt, bao tay bị cấn bên ngoài mũ giáp. Kết cấu mũ giáp là không thấy rõ nửa phần trên khuôn mặt, sao Vô Ưu công chúa phát hiện hắn đang cười?
- Ngốc, ta là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, cao hơn Tô Kính rất nhiều, có thể cảm giác cơ bắp của ngươi biến đổi.
Tô Kính rùng mình, bản năng nhìn dưới người mình, có vẻ không chào cờ, không có gì thay đổi. Vào phút sống chết này còn nghĩ chuyện nam nữ thì nó nên chết đi.
Lần trước đúc lại thịt, nỗi buồn phiền nhỏ về ‘cậu em’ đã mất, thật đáng mừng. Không thì Vô Ưu công chúa gả cho hắn, phát hiện hắn là thái giám chắc băm đầu hắn.
Vô Ưu công chúa nhíu mày hỏi:
- Hình như Tô Kính đang nghĩ chuyện gì không tốt?
- Nàng lại biết nữa?
- Ta là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể cảm giác được cảm xúc của ngươi thay đổi.
Tô Kính thầm nghĩ may mắn nàng không phải con giun trong bụng ta, không biết ta cụ thể nghĩ gì. Nam nữ với nhau điều quan trọng nhất là giữ hình tượng.
Vô Ưu công chúa không để bụng nhiều đến cảm xúc của Tô Kính thay đổi, ở trong hoàn cảnh như vậy cảm xúc hơi dao động là bình thường.
- Mai rùa này khá rắn chắc.
Tô Kính sờ mai rùa, phát hiện đúng là rất chắc, móng tay xẹt qua không để lại vết hằn. Móng tay của Tô Kính mọc ra sau khi thần binh luyện cốt, cứng còn hơn móng vuốt của đa số yêu thú.
Có vẻ mai rùa hấp thu cấm chế phù văn thiên cương nên được vậy. Nhưng không thể thu mai rùa vào người, cũng không có biến hóa nào nữa, tổn thất vẫn còn. Thuộc tính tài liệu của mai rùa có tốt mấy Tô Kính không thể suốt ngày khiêng nó đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây Tô Kính xanh mặt, khi chiến đấu thả ra mai rùa còn đỡ, nếu mặc mai rùa vào thì rất tệ.
Tô Kính hỏi:
- Vô Ưu cảm giác được gì không?
- Không.
- Nàng chẳng phải là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ sao? Có thể...
- Thật đẹp!
Vô Ưu công chúa nhìn một tinh thể màu đỏ lăn lộn nổi lên trong dung nham ngoài mai rùa, nàng hoàn toàn bỏ qua dòng chảy đỏ cuộn trào.
Tinh thể màu đỏ như sao băng ngược dòng va vào mai rùa phát ra tiếng nổ kịch liệt, hóa thành đốm sao màu vàng đỏ vỡ nát, tan biến như ngọn lửa.
Mai rùa không nhúc nhích, bị va chạm mãnh liệt đối với nó tựa như gãi ngứa. Tô Kính hơi yên lòng, hắn cảm thấy tinh thể màu đỏ hơi quen mắt.
Vô Ưu công chúa nói:
- Đây là địa tâm tinh thạch, phỏng chừng là ngọc đỏ, có thể cắt kim loại. Mai rùa của ngươi rất cứng rắn không bị phá.
Tô Kính bực bội, cái gì gọi là mai rùa của ngươi?
Vô Ưu công chúa nói:
- Phun ra cả ngọc đỏ thì đất đai bị tổn hại khá nặng. Tô Kính, phụ thân của ta vào là vì để hoàn toàn khống chế thế giới này, nếu phụ thân thất bại thì chúng ta không đi được.
- Nhóm Khương Hoàn có biết chuyện này không?
- Bọn họ không biết, có hơn mười nhóm người cùng đi vào, đều sẽ ứng kiếp số.
Tô Kính choáng, hơn mười nhóm ứng kiếp số?
Vô Ưu công chúa giải thích rằng:
- Đại khái quy mô trên năm mươi vạn, là cận vệ hoàng gia Chu Tước cung.
Con số làm Tô Kính rung động.
Đúng rồi, hoàng đế dựa vào cận vệ như vậy uy hiếp thiên hạ.
Nhưng mấy chục vạn người ứng kiếp mang đến kiếp số rất khủng bố, hắn thật xui xẻo.
- Phụ thân nói đời ngươi đã định trước kiếp như biển nên mang theo ngươi vào, hy vọng có thể tiêu trừ kiếp số về sau của ngươi. Nếu như lần này ngươi có thể sống tiếp thì mai sau ít rắc rối nhiều.
Tô Kính thều thào:
- Vậy à.
Tô Kính cảm nhận được ý tốt của hoàng đế, những ngày sau này hắn sẽ có càng lúc càng nhiều rắc rối. Có lẽ lướt qua lần này Tô Kính thật sự dung hòa vào thế giới này.
Mai rùa nổi trong dung nham, nguyên khí hỗn loạn trong cái khe, thuật đạo không thể kéo dài, không thể nhìn ra xa. Muốn bay lên mấy chục dặm trở về mặt đất hầu như là chuyện không thể nào.
Vô Ưu công chúa hỏi:
- Tô Kính, ngươi có thể khống chế phương hướng mai rùa không?
- Không thể, thuật đạo này vốn là cấm chế thiên cương giờ bị hủy, cố hòa thành mai rùa, ta không có chút năng lực khống chế nó. Vô Ưu muốn từ mép cái khe leo lên sao?
- Đúng vậy! Chúng ta không bay lên được nhưng dùng tay chân leo thì không thành vấn đề!
- Vô Ưu ngây thơ quá, đã là kiếp số thì sao cho nàng như ý được? Không lâu sau sẽ xảy ra biến động, nàng chờ xem.
Vô Ưu công chúa không tin lời Tô Kính.
- Chúng ta ngoan ngoãn ở trong mai rùa đi, lỡ có thứ gì khủng bố xuất hiện dù bị nuốt cũng không thể tiêu hóa, ta...
Tô Kính mới nói đến đây thì thấy một vật khổng lồ ngược dòng dung nham phía xa lao đến.
Đây là miệng quạ sao?
Tô Kính câm nín nhìn răng con yêu thú.
Con yêu thú cái đầu to đến không thể hình dung, dài nhất là mấy cái răng dài cỡ cao ốc. Những cái răng nhỏ thì khủng như tên lửa lên mặt trăng, rậm rạp. Nếu bị hàm răng nghiền một phát thì cả ngọn núi cũng nát.
May mắn mai rùa của hắn đối với con yêu thú này nhỏ hơn hạt mè, hy vọng nó không để ý đến.
Tô Kính không dám nói gì nữa, hắn sợ mỉnh xui ảnh hưởng đến hành vi con yêu thú.
Vô Ưu công chúa hỏi:
- Tô Kính, nếu bị ăn thì ngươi có lời gì muốn nói không?