[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 294 : Chương 294
Ngày đăng: 04:56 22/08/19
Nếu Khuyển Thập Lang hơi nhát gan chút sẽ không sử dụng đường chuy này được. Phải vận dụng đại thế trong thiên đạo quy tắc thi triển ra, Khuyển Thập Lang chém đường chuy này rất dứt khoát. Khuyển Thập Lang nương nhờ tốc độ chân di chuyển và đất nâng gã đụng mạnh tới trước.
Lần này tương đương với trường thương của Mã Siêu đâm vào mặt đất, điểm rơi là đầu chuy vàng.
Không chỉ Mã Siêu bị Khuyển Thập Lang đánh bay, ngựa chiến thần tuấn dưới thân gã cũng bị chuy hất bay xéo đi. Nhờ huyết mạch của nó mạnh, lực lượng Đại Thế Chuy trên sáu mươi phần trăm bị nó cản lại, chỉ lăn lộn dưới đất.
Khuyển Thập Lang cảm giác cổ họng ngứa, nội tạng đã bị lực phản chấn bị thương nhưng gã càng hưng phấn hơn. Khuyển Thập Lang phun máu đàm, chuy vàng thuận thế ném ra ngoài, tiếp đó gã nhảy lên theo chuy vàng lao tới gần Mã Siêu ở giữa không trung.
Chuy vàng nhanh, tốc độ của Khuyển Thập Lang hơi chậm, khoảng cách bị kéo ra. Khuyển Thập Lang ở giữa không trung, sau lưng hiện ảo ảnh con chó dữ to nhe răng trợn mắt. Mã Nguyên Vinh biến sắc mặt.
- Chủ công!
Tô Kính lắc đầu nói:
- Mã Siêu vẫn chưa nhận thua.
Đối thoại ngắn ngủi chưa kết thúc chuy vàng đã đập trúng Mã Siêu. Gã chỉ kịp triệu hoán một thuẫn tay ra đỡ, tấm thuẫn nát, chuy vàng bay lên trên vạch nửa vòng tròn không quá hoàn mỹ rồi lao cái vèo xuống.
Tô Kính khẽ kêu:
- A!
Chuy pháp của Khuyển Thập Lang có đột phá. Tô Kính có nghe lão sư giảng bí pháp dựa thế của Đại Thế Chuy, tuy không biến hóa bằng thuật thương mâu nhưng ưu điểm là công kích hung mãnh, không cho kẻ địch và chính mình đường lui.
Chuy vàng rơi xuống tăng lực lượng lên gấp mấy lần, nếu Mã Siêu còn dùng trang bị ngăn cản e rằng sẽ mất mạng.
Không phải Mã Siêu không muốn nhận thua, ban đầu gã không cam lòng, khi bay lên trời bị chuy vàng đập một cái khiến chân khí toàn thân hỗn loạn. Mã Siêu bị đánh choáng váng, muốn nhận thua đã không kịp.
Trong đại trạch phía xa có một luồng sáng vàng xẹt qua không trung nhẹ nhàng cuốn lấy chuy vàng của Khuyển Thập Lang, gã thì lao vào người Mã Siêu.
Mã Siêu đã lấy lại quyền khống chế chân khí, bản năng bắn ra tiễn quang.
Đùi Khuyển Thập Lang bị đâm thủng, gã tức giận há mồm cắn ngay mông Mã Siêu. Khuyển Thập Lang dùng răng nanh, Mã Siêu rú lên trợn trắng mắt xỉu. Khuyển Thập Lang cứng rắn cắn xuống một miếng thịt trên mông Mã Siêu.
Giáp bạc dày nặng không có chút năng lực phòng ngự trước hàm răng của Khuyển Thập Lang, bị gã nhai rôm rốp nuốt xuống.
Tô Kính lắc đầu nguầy nguậy:
- Dù gì là người trẻ tuổi.
Tô Kính nói với Tô Mộ:
- Mang bọn họ đi thành mới huấn luyện nhiều vào. Mới có bấy nhiêu đã bị Khuyển Thập Lang hù xỉu thì làm sao ra chiến trường.
Đệ tử Mã gia xao động. Vốn tưởng Mã Siêu thắng chắc ai ngờ chiến đấu kết thúc đơn giản vậy, chỉ đụng vào nhau một cái Mã Siêu đã thua. Nếu không nhờ ánh sáng vàng cuốn đi binh khí của Khuyển Thập Lang thì với đường chuy đó Mã Siêu không chết cũng tàn phế.
Khuyển Thập Lang là yêu tộc, lúc chiến đấu hưng phấn xuống tay không biết nặng nhẹ. Lúc ấy máu nóng sôi sục làm Khuyển Thập Lang quên mất lần này chỉ muốn dạy Mã Siêu bài học chứ không phải giết chết.
Tô Tiên không quan sát chiến đấu nhưng có thể nắm giữ chiến cuộc, nàng thấy Khuyển Thập Lang lỡ tay sắp giết người mới cướp đi chuy vàng của gã. Khuyển Thập Lang bị Mã Siêu phản kích thế là nổi máu dữ cắn cái phập. Mỗi đệ tử Mã gia đều cảm giác mông mình lạnh lẽo.
Ưng Dương lên tiếng:
- Khuyển Thập Lang, về đi.
Ưng Dương biến thành ánh sáng đỏ bay lên chộp lấy Mã Siêu mang về bên cạnh Tô Kính. Khuyển Thập Lang mất mục tiêu, gã lộn mèo trên không đáp xuống đất, gã quên đang trong hình dạng nhân loại, khi xuống đất vẫn tứ chi chấm đất nằm sấp, khẽ gầm gừ.
Giọng Tô Kính truyền khắp phố:
- Mặc kệ hắn.
Đệ tử Mã gia đâu dám tiến lên. Tô Kính sợ bọn họ quấy nhiễu Khuyển Thập Lang. Gã bây giờ đang trong trạng thái kỳ diệu, kéo dài trạng thái này nhiều một giây là sức chiến đấu sẽ tăng thêm một phần.
Tô Kính cúi đầu nhìn Mã Siêu hôn mê, tên này không hoàn toàn bị hù xỉu, Khuyển Thập Lang cắn một miếng phát ra yêu thuật hăm dọa.
Thời đại thượng cổ để lại truyền thuyết nói yêu ma cường đại khi nuốt sinh mệnh thì kẻ đáng thương bị ăn sẽ xỉu, để tránh khỏi quá trình càng tàn khốc. Đó là bản năng bảo vệ mình tránh cho linh hồn bị hành hạ.
Khuyển Thập Lang hăm dọa không phải có ý chí kiên định là ngăn được, bị răng gã cắn trúng sẽ phá phòng ngự, loại hăm dọa này liền phát huy tác dụng.
Cộng thêm Mã Siêu cho rằng Khuyển Thập Lang muốn ăn thịt mình, lòng sinh ra nỗi sợ thật sự nên mới trúng chiêu.
Nhiều ngọn đuốc tắt ngấm, người Mã gia thấy kết quả này thì hết hứng thú, sắp giải tán. Huống chi bọn họ thua nô bộc Tô gia rất nhiều tiền, ở lại con phố bị gió lạnh thổi tâm tình càng kém.
Có người đi cứu chữa ngựa trắng của Mã Siêu. Con tọa kỵ rất khá, có thể cứng rắn đỡ công kích Đại Thế Chuy loại kém, đáng giá bồi dưỡng.
Mã Siêu được nâng vào phòng, Mã Nguyên Vinh tự mình chữa thương cho điệt nhi. Khuyển Thập Lang cắn rất ác, sâu tận xương, nếu không phải luyện khí sĩ mà bị yêu quái cắn trúng thì chết chắc.
Trừ độc, rịt thuốc, trợ giúp Mã Siêu điều giải vận chuyển chân khí, Mã Nguyên Vinh phải làm hàng loạt chuyện. Tô Kính nhìn ra được Mã Nguyên Vinh cực kỳ quan tâm điệt nhi của mình, đó là tình thân chứ không vì thiệt hơn.
Lúc nghỉ ngơi Tô Kính hơi tìm hiểu về thành viên Mã gia. Mã Nguyên Vinh không có nhi nữ, Mã Siêu không theo gã từ nhỏ đến lớn nhưng được gã đích thân dạy dỗ, tương đương với nửa đồ đệ.
Tô Kính đang định nói gì với Mã Nguyên Vinh chợt bên tai nghe giọng Tô Tiên:
- Tiểu Kính Tử, mang hết người đến chỗ ta.
Tô Kính không hỏi tại sao, chỉ sai người mang theo Mã Siêu mới băng bó xong vội vàng chạy đến phòng Tô Tiên.
Tô Tiên nghỉ ngơi trong một viện lạc riêng. Đệ tử Tô gia đều ở cạnh nàng. Tô Kính nghe Tô Tiên kêu liền chạy đến, mới đi qua hai cánh cửa đã cảm giác có lực lượng cường đại giáng lâm bên ngoài chợ Mã gia.
Tô Tiên dọn cái ghế ngồi trước cửa, mọi người đứng đằng sau nàng.
Tô Tiên mở miệng nói với trong sân:
- Là tiền bối của nhà nào đại giá quang lâm, Tô Tiên Dực châu hữu lễ.
Một tiếng cười âm trầm vang lên trên bầu trời chợ Mã gia:
- He he he...
Một ánh sáng rực rỡ sắc vàng rơi xuống viện lạc.
Trừ Tô Tiên ra không ai thấy rõ người đó giáng lâm như thế nào.