[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 303 : Chương 303
Ngày đăng: 04:56 22/08/19
Vì cảnh giới nên biến thành rồng không thể nâng cao sức chiến đấu bao nhiêu, biến háo nghiêng về giao long.
Khi Tô Kính khống chế Lý Độc Hành cảm giác trực tiếp truyền hình quan sát Long Xà Đồ Lục rất hao phí lực lượng thần thức, hành động này rất nguy hiểm, thế là hắn nghiên cứu chế tạo ra phù văn này để về sau thu phục một số người không quá trung thành.
Yên Chi Long thì khác, nó vốn có huyết mạch của rồng, học được cách quan sát Long Xà Đồ Lục, dù chỉ có hiệu quả một phần trăm bản gốc cũng đủ cho nó hóa thân thành rồng thật.
Tô Kính truyền dạy phù văn như thế cho Yên Chi Long, nó ít nhất có hai mươi phần trăm hy vọng tiến giai.
Yên Chi Long đụng mạnh đầu vào mặt băng.
Tô Kính cách băng cứng vỗ nhẹ, cười nói:
- Nếu có ngày ngươi biến thành người hãy đến tìm ta.
Tô Kính truyền phù văn cho Yên Chi Long không hoàn thiện, chờ khi nó có thể tu luyện thành người hắn phỏng chừng mình đã Trúc Cơ, thậm chí chạm đến cảnh giới Kim Đan. Lúc ấy hắn có thể bổ sung phù văn khoảng tám mươi phần trăm, đủ cho con rồng tu luyện.
Nếu Yên Chi Long đồng ý theo hắn thì Tô Kính sẽ cho nó đồ án quan sát hoàn chỉnh.
Tô Kính không định truyền phù văn cho nhiều Yên Chi Long, hắn không biết phù văn có tác dụng bao lớn, nếu thật sự thành công, hơn nữa con Yên Chi Long này tự nguỵen tìm hắn tiếp tục giao lưu thì mới mở rộng chuyện này ra.
Nếu thành công, có công tích này đủ cho Tô Kính giới thiệu thêm một người trở thành trưởng lão Tô gia.
Tô Tiên thấy Tô Kính truyền cái gì đó cho Yên Chi Long, nàng không ngăn cản. Trong Lưu Hoa Hà có rất đông Yên Chi Long, nàng không biết cụ thể bao nhiêu con. Mỗi gia tộc có các loại kế hoạch nehèiu không đếm xuể, một kế hoạch thành công phần lớn nhờ vào vạậ may, thiên ý.
Tô Kính đụng phải một con Yên Chi Long, truyền dạy cho cái gì là việc rất thường thấy trong đệ tử Tô gia. Yên Chi Long có trí tuệ, nguyên Lưu Hoa Hà đều do chúng nó bảo vệ. Cho chúng nó cách tu luyện bậy thì Yên Chi Long sẽ không học, trừ phi là thứ thật sự giúp ích cho chúng nó.
Tô Kính lên ngựa. Bên Khuyển Thập Lang đã bình tĩnh lại, không sợ hãi nữa. Tô Kính ngẩng đầu đón gió muốn qua sông. Tô Mộ kéo dây cương ngựa dọc theo Lưu Hoa Hà xuống hạ du.
Mọt thiếu niên Tô gia nói với Khuyển Thập Lang:
- Qua sông là từng dãy nông trang, mùa đông cần an ninh, chúng ta đừng đi quấy rầy. Hạ du hơn bốn trăm dặm có thể thấy đường chính, chúng ta từ đường chính về bắc Dực châu đi.
Trung tâm chính trị Tô gia nằm ở Phục Ma thành trước Kiến Long uyên ở bắc Dực châu. Nơi đó từng là cứ điẻm cuối cùng của Phật môn, cuối cùng bị Tô gia bình định, chiếm cứ.
Sau trận chiến đó Phật môn hoàn toàn rút khỏi Đông Tần, thừa nhạn Đạo Môn thống trị.
Phục Ma thành là trung tâm Dực châu, Thanh Minh phủ là nơi đệ tử Tô gia tập trung tu luyện. Tô Tiên về Phục Ma thành muộn hơn kế hoạch gần mười ngày, lẽ ra sẽ bị phê bình. Nhưng vì Tô Kính đến, vừa có bản vẽ liên quan chiến xa nên ngược lại Tô Tiên được khen. Ít nhất sẽ không ảnh hưởng việc Tô Tiên đi Thanh Minh phủ tu hành, đề cử Tô Hà thaythế vị trí của nàng cũng không gặp vấn đề gì.
Đoàn người đi trên băng cứng hướng hạ du, tiếng vó ngựa lộc cộc nhẹ nhàng. Yêu thú giữa sông hoặc là lao lên đụng vào mặt băng làm cánh hao trong nước sông dao động bắn tung, dưới ánh trăng thành hình ảnh yêu dị xinh đẹp.
Tô Kính một đường đi qua Ngô châu, Hà châu, hắn nổi lên hứng thú với Dực châu ở đầu bên kia Lưu Hà Hoa.
Gia tộc của hắn, Tô gia kiến thiết Dực châu thành bộ dạng gì?
Xem sách sử thì biết Dực châu từng là một trong những châu nhỏ nhất trong mười ba châu của Đông Tần, nó có diện tích như hôm nay là vì Tô gia không ngừng tiến hướng bắc xua đuổi sạch tín đồ Phật môn. Lúc ấy Dực châu rất nhỏ, luyện khí sĩ Tô gia mất mấy trăm năm tru sát yêu thú mạnh mẽ, đẩy biên cảnh lên bắc mới có cục diện hôm nay.
Biên giới bắc bộ đi vào Hoang nguyên thì không thích hợp nhân loại sinh tồn, ở đó một năm chỉ có ba, bốn tháng màu xanh, còn lại đều là băng tuyết phủ lên. Tô gia xây dựng tường thành băng tuyết ở biên giới, cơ bản không cần nhiều luyện khí sĩ là có thể ngăn cản yêu thú xuống nam, phía nam trường thành có thể gieo trồng diện tích lớn.
Tiền bối Tô gia cố gắng hướng đông đánh chiếm mảng lớn đất đai hình thành con đường hẹp, độ rộng chỉ hơn hai trăm dặm, đào bới sông vận chuyển,tạo một hải cảng. Trong một năm hải cảng có nửa năm đóng băng. Hải cảng tốt nhất về phía nam đều là của Chu gia Hành châu, Tô gia không so được.
May mắn hai nhà quan hệ tốt, khi hải cảng bị đóng băng luyện khí sĩ Tô gia muốn ra biển thì trực tiếp đi Hành châu, người Chu gia sẽ hỗ trợ nhiều.
Tô gia đã phát triển đến mức tận cùng, mạn bắc là hoang dã không có ý nghĩa gì với người thường, phía đông miễn cưỡng mở cửa biển, mặt tây là Dương châu, phía nam là Hà châu, không cách nào khuếch trương được nữa. Hy vọng duy nhất là viễn chinh quốc gia Tà Thần.
Đây hầu như là vấn đề tất cả thế lực của Đông Tần phải đối mặt, nên hoàng đế ra lệnh một tiếng là người người ủng hộ, không ai phản đối.
Tô Kính hiểu rằng rất nhanh sẽ đi vào thời đại khiến người sôi sục máu nóng, hắn xuyên đến thế giới này dường như là vì thời đại đó.
Bên trái sông phía không xa có ruộng lúa, toàn bộ bị tuyết đọng phủ lên, chỉ có ngân văn tùng thường thấy ở đất bắc là còn lá kim gần như màu đen. Trên bầu trời chỉ còn thiết dực độ nha bay được. Bên phải sông là sơn mạch Tiểu Thiên sơn, đồi núi lởm chưởm hoang vu.
Dực châu, quê hơng, về quê.
Những từ ngữ này làm Tô Kính hơi kích động. Không thể quay về Trái Đất nhưng hắn sẽ có nhà chứ?
Tô Mộ thầm lấy làm lạ, trông Tô Kính khá vui vẻ, lúc ở Ngọc Kinh thành không thấy hắn háo hức trở về Dực châu. Đối với Tô Kính thì tranh thủ thời gian tu hành, nghiên cứu mới là ưu tiên hàng đầu. Tô Mộ chậm rãi đi theo bên Tô Kính, thỉnh thoảng cúi đầu xem phong cảnh xinh đẹp giữa sông.
Một thiếu niên Tô gia hưng phấn reo lên:
- Đại tỷ thấy gì không? Bên kia!
Tô Tiên lười biếng nói:
- Thôi, một con chắp cánh hổ, tha mạng cho nó đi.
Tô Tiên bỗng trợn to mắt nhìn bờ sông phía nam:
- Ủa?
Một con mãnh hổ trắng tinh chạy như bay trong đất tuyết, nhưng cụp đuôi như chó nhà có tang.
Tốc độ của chắp cánh hổ mau kinh người, là yêu thú nổi tiếng, nhưng nó không có cánh, không bay được.