[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 330 : Chương 330

Ngày đăng: 04:56 22/08/19

Còn mũi tên chỉ dùng một lần thì Tô Kính dùng vào vũ khí bay mình mới khai phá để công thành. Thấy lão bản do dự, Tô Kính bổ sung thêm: - Ta biết xương động vật biển không cần bỏ vốn, ta cho ngươi kiếm phí chuyên chở, hãy đưa đi thành thị ta mới xây. Có bao nhiêu ta sẽ dùng cương thiết trọng lượng tương tự để đổi. Óc Bạch Hổ Điệp lóe sáng kêu lên: - Người là công tử của Tiêu Dao Hầu. Tô Kính nói: - Đúng rồi, ta đã nói tên chữ của ta. Bạch Hổ Điệp cười khổ thầm nghĩ: Nhưng tên chữ của ngươi chưa lưu truyền ra, ngươi không nói tên làm sao ta biết ngươi là ai? Nếu không phải tin tức của ta nhanh nhạy, ngươi chỉ nhắc thành mới thì ta còn chưa liên tưởng được. - Thiếu gia giúp ta làm ăn vốn không nên đùn đẩy, nhưng thiếu gia chỉ cần điều động người Tô gia thì muốn bao nhiêu xương động vật biển chẳng được? - Bên đông hải là địa bàn của Chu gia, nếu người Tô gia đi sưu tầm xương động vật biển không chừng Chu gia tưởng có bí mật gì. Khi đó không nói rõ ràng làm hỏng quan hệ của hai nhà thì không tốt, trực tiếp mua của ngươi thì Chu gia sẽ không nghĩ nhiều. Lúc này Bạch Hổ Điệp mới biết mình hiểu sai ý, gã luôn nghĩ Tô Kính muốn xương động vật biển vì có bí mật gì. Bởi vì dùng thứ này làm mũi tên nói ra không ai tin. Mũi tên kim loại có thể nhanh chóng đúc ra, dùng xương kiểu này rèn ra mũi tên thì phải làm từng cây, tốc độ sản xuất siêu chậm. Nếu chỉ vì chế tạo loại vũ khí đặc biệt nào đó thì đáng giá chút, nếu trang bị số lượng lớn cho quân đội dụng, Tô Kính đưa kim loại vụn cho Bạch Hổ Điệp tốt còn hơn xương động vật biển gấp trăm lần. Ít nhất kim loại vụn có thể lặp lại sử dụng, cũng có thể miễn cưỡng chịu tải một pháp thuật, chế tạo tiện lợi, dễ bảo vệ. May mà xương động vật biển có thể bắn xuyên trọng giáp, vấn đề ở chỗ bắn thủng xong mũi tên cũng bị hỏng. Bạch Hổ Điệp không hiểu Tô Kính có ý gì, gã ngây người thẫn thờ. Tô Kính vỗ tay gọi hồn Bạch Hổ Điệp về: - Tóm lại ta cần thứ này, ngươi làm xong thì đưa cho ta rồi ta đưa lại cương thiết. Lợi nhuận của ngươi lớn hay nhỏ tùy vào ngươi làm việc, ta chỉ có một yêu cầu là ngươi phải để người của mình làm, không được thuê người ngoài. Trong vòng mười năm này ta có thể bảo đảm cho ngươi thu lợi từ công việc này. Bạch Hổ Điệp mừng hớn hở. Mười năm? Tức là Tô Kính tích trữ vật tư chiến lược cho viễn chinh sắp đến. - Thiếu gia, còn vảy sừng thú, huyết quản lông thì... - Đều lấy hết, thú giác và vảy yêu cầu giống xương, cần có độ cứng và thể tích nhất định. Cụ thể ta sẽ cho ngươi danh sách, liệt kê thuộc tính vật phẩm tỉ mỉ cho ngươi. Tô Kính nói chuyện Bạch Hổ Điệp chỉ có nước nghe, đối phương tặng cho gã phú quý, nếu gã còn từ chối tức là không biết điều. Bạch Hổ Điệp đã có núi dựa nên không thể nào đầu vào Tô Kính. Nghĩ đến đây Bạch Hổ Điệp nói: - Tô thiếu gia, ta chỉ là phàm phu, muốn ổn định trong Phục Ma thành là không thể nào. Sản nghiệp Hồng Lâu đúng là của ta, trong Phục Ma thành pháp luật nghiêm khắc sẽ không ai khó xử phàm nhân như ta. Nhưng sau lưng luôn có người giúp ta, nếu Tô thiếu gia muốn làm ăn càng lớn thì ta có thể giới thiệu giúp. Tô Kính hỏi: - Là người của Tô gia? - Đúng vậy! - Thế thì không cần, muội muội của ta đã trở thành trưởng lão Tô gia, không lâu sau mọi người trong Phục Ma thành đều biết. Nếu ta làm ăn nhỏ trong gia tộc sẽ tiện hơn. Bạch Hổ Điệp như ngồi trên chông, hơi nhòai người tới trước. Tô Kính cười nói: - Căng thẳng vậy làm gì? Nơi này là Phục Ma thành, ta cũng không vừa mắt sản nghiệp của ngươi. Chẳng qua thứ ta cần liên quan tây chinh, nếu giữa chừng xảy ra sai lầm... Bạch Hổ Điệp muốn kiếm lời nhiều nhưng không ngờ Tô Kính nhạy cảm vậy: - Tiểu nhân không dám! Nếu Bạch Hổ Điệp nâng ra người sau lưng nâng giá trong khi giao dịch e rằng vị thiếu gia này sẽ không chấp nhận. Muội muội của hắn sắp trở thành trưởng lão gia tộc? Tô Kính nhẹ giọng cảnh cáo: - Gia tộc chưa tuyên bố việc của muội muội ta, ngươi đừng đồn ra ngoài. Phụ thân của ta từng nói nếu một người không biết giữ mồm thì đừng há miệng nữa. Bạch Hổ Điệp khéo đưa đây, chưa từng hoảng hốt trước mặt đệ tử Tô gia nhưng hôm nay bị Tô Kính hù sợ chết khiếp. Vì căn cơ của Tô Kính không phải Phục Ma thành mà trong Ngọc Kinh thành, hắn là nhi tử của Tiêu Dao Hầu Tô Dương. Quan trọng nhất là Tô Kính là đương kim phò mã, muốn giết Bạch Hổ Điệp thì gã không có nơi nào đòi công lý. Tô Kính giơ tay vịn trán, thấy hơi mệt và chán. Tốn nhiều tinh thần cho phàm nhân thật mệt, nhưng hắn muốn khiến sự việc diễn ra thuận lợi chút. Tô Kính không có bản lĩnh hù dọa người như Phó Thanh Sơn, nhưng chắc Bạch Hổ Điệp sẽ không rục rịch nữa. Tô Kính đã nói rõ thân phận muội muội của mình, nếu còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì người sau lưng Bạch Hổ Điệp cũng sẽ gặp họa theo. Tô Kính lấy giấy ra viết đơn hàng, lấy bốn cái hòm ra khỏi vòng tay, bên trong toàn là đá quý. Tô Kính để lại đá quý trong này, dặn Khuyển Thập Lang chờ. Thế giới này không có ngân hàng nhưng có phiếu vàng, là luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan của đế quốc chế tạo. Mỗi tấm phiếu vàng đế quốc có hoàng kim đối ứng làm bảo đảm. Nên phàm nhân giao dịch các loại khá tiện lợi. Tô Kính đổi lấy vàng bạc vì dùng thực vật của phàm nhân làm quân lương. Tiền riêng của Tô Kính không phong phú, mặc dù đá quý không giảm giá nhưng tiêu hao có hạn, bán đến mức độ nào đó là sẽ không có người mua. Lương thực đạo binh là dùng thuật đạo chế tạo thực vật thành thể rắn như bánh quy, vào miệng liền tan, dinh dưỡng phong phú, có chút trợ giúp cho việc phục hồi chân khí. Nhưng hiệu quả với Tiên Thiên kỳ không rõ rệt. Lương thực đạo binh hầu như tích trữ không thời hạn, ít nhất trong một, hai ngàn năm không bị hỏng, tiện vận chuyển. Mỗi tội giá tiền hơi cao, nuôi ba, năm, mười người không sao, nếu có trăm vạn binh mà dùng loại thực vật này thì không chịu nổi. Tô Kính muốn khai phá quân lương mới, từ bỏ mùi vị ngon, hạn sử dụng trong tám năm, mười năm là được. Làm vậy không thể thiếu chi tiêu, một lần Tô Kính mộ binh đến bốn vạn người, khi huấn luyện áp súc lương thực ăn ít lại. Nhiên liệu trong thế giới này chủ yếu là than đá, phải lo dự trữ đủ than đá. Một tòa thành thị làm căn cứ huấn luyện quân nhân thì không có thứ gì thương nghiệp, tất cả tiêu hao Tô Kính phải bỏ tiền ra mua.