[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 338 : Chương 338
Ngày đăng: 04:57 22/08/19
Tô Kính hỏi:
- Cảm giác thế nào?
Tô Kính từng tham gia huấn luyện quân sự nên thói quen vất vả thế này.
- Tàm tạm, nhưng những binh sĩ này còn rất trẻ, bây giờ đang hưng phấn, lính già thì không như vậy.
Tô Mộ xuất thân gia đình quân nhân, Tiêu Dao Hầu đưa sách cho nàng đọc đa số là quân sự. Từ khi đồng ý với Tô Kính lập quân đội là Tô Mộ liều mạng bổ túc tri thức.
Những binh sĩ này rất tinh nhuệ nhưng Tô Mộ liếc sơ nhận ra ngay vấn đề.
- Chỉ khi nào thực chiến mới là lính già.
Tô Kính nói:
- Bọn họ không phải quá trẻ tuổi mà là rất non.
- Non?
- Ừm. đối với kẻ địch thì đám nhóc này tươi ngon dễ nuốt.
- Ca tính sao?
- Ta định sau ba năm sẽ tây tiến, ở biên quan bắc vực chúng ta có thể tìm nơi trú đóng, sư phụ có ảnh hưởng vùng đó. Kéo bốn vạn người đi biên quan bắc vực, từng doanh thay phiên nhau đi hoang dã tìm bộ lạc chiến đấu. Khi đó ta phỏng chừng sẽ có rất nhiều tà thuật sư xuất hiện, vừa đúng dịp luyện binh luôn.
Thấy Tô Mộ im lặng, Tô Kính nói tiếp:
- Không còn nhiều thời gian, ba năm có thể huấn luyện ra cái gì? Dù bỏ ra mười năm thì đám binh này binh cũng không được. Không thấy máu thì chỉ mãi là đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch. Nhân từ không cầm binh, muội đừng sợ hy sinh, không tôi luyện bằng thiết và huyết thì bọn họ mãi mãi không lớn nổi.
Tô Mộ thở dài thườn thượt. Nhiều binh sĩ là Tô Mộ tự mình chiêu mộ, qua các huynh đệ của Tô Tiên giới thiệu, nàng không hy vọng những người này chôn xác ở đất khách quê người.
Tô Kính nhìn Tô Mộ, nói:
- Làm lính sẽ chết, mỗi người đều có vị trí của mình, tức là bình thường hay nói đến địa vị. lúc trước ta đứng trên lôi đài nhận khiêu chiến, đối diện người của Lý gia cũng có khả năng phải chết.
Tô Mộ hừ lạnh một tiếng:
- Vì công chúa nên ca không lùi bước, ta biết.
Tô Kính thầm nghĩ đúng rồi, người xưa bảo rất đúng: Nói nhiều sai nhiều.
Tô Kính rất hiểu tính cách của Tô Mộ, nàng chỉ chọt một câu rồi bỏ qua, ngược lại làm hắn thấy hụt hẫng.
Không thấy Tô Kính nói gì, Tô Mộ vỗ nhẹ trán hắn.
Tô Kính thấy lòng ấm áp, lại nâng cao tinh thần nói với Tô Mộ:
- Ta đọc sách cổ sau khi người chết có luân hồi, nhưng thế giới này không có luân hồi, ta nghĩ có lẽ vì thiên đạo không đầy đủ. Tiêu diệt Tà Thần thì thế giới này sẽ hoàn chỉnh, thiên đạo đầy đủ. Nếu luân hồi xuất hiện thì không còn hy sinh như hiện tại nữa.
Tô Mộ nhíu mày nói:
- Thuyết luân hồi thì Phật môn có nhắc đến. Phật môn có bảy Bồ Tát thề tạo dựng luân hồi, sáng tạo vĩnh sinh. Mặc kệ ngươi là ai đều sẽ được cứu khỏi địa ngục. Đây là tà thuyết, ca nói năng thận trọng, nếu bị ai nghe thấy e rằng...
Tô Mộ vốn định nói e rằng công chúa không bảo vệ được ca, nhưng lòng nàng đau nhói, mím chặt môi.
Đúng rồi, nàng có thể cùng Tô Kính ra ngoài Băng Tuyết trường thành chiêu mộ tăng binh, nhưng về sau thì sao? Nàng sẽ phải luyện binh ở đất lạnh lẽo cằn cỗi này, chờ ngày xuất chinh mới lại gặp mặt Tô Kính.
Tô Kính nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tô Mộ bỗng đỏ ửng, nàng hỏi:
- Sao vậy? Có phải chân khí hỗn loạn?
Tô Mộ xuôi theo:
- Ừ, hơi không kiềm chế được.
Tô Kính nghiêng tại lắng nghe nền đất chấn động tức là đám lính vừa về lều chưa đi ngủ.
Tô Kính đành nói với Tô Mộ:
- Chắc cần chờ thêm hơn một canh giờ nữa, đợi sau giờ tý đi.
Tô Mộ lén liếm môi, cúi đầu nói:
- Được.
Tô Mộ làm biểu tình đó cố ý cho Tô Kính xem, hắn biết hết.
Tô Kính đứng dậy ôm chặt Tô Mộ:
- Lo lắng cái gì, nếu như chúng ta chết thì không cần suy nghĩ nhiều nữa. Nếu còn sống...nếu đến đường cùng chẳng bằng nắm tay nhau phiêu bạt.
Tô Mộ chưa từng nghe câu nói đó nhưng nàng hiểu nghĩa, nàng vùi mặt trong ngực hắn, lắc mạnh đầu.
Tô Mộ lắc đầu rất dứt khoát, Tô Kính cảm giác ngực bị cọ xát nóng bỏng.
Đám lính rất nhanh đi ngủ, trong mỗi lều có một khúc dây thơm để an thần, đốt mười phút thì dù chém giết cả ngày binh sĩ cũng ngủ ngay.
Tô Kính lặng lẽ khởi động trận pháp trong lều, trước khi đi hắn xin Lâm Hoành Sơn cho trận pháp này. Đây là trận pháp của Binh gia, Bạch Hổ Nguyên Giới, đối phó người dưới Kim Đan, có thể ngăn cách hết thảy hơi thở, thanh âm.
Hai người đã lâu không thân thiết, Tô Mộ nhiệt tình như lửa. Nàng biết không có nhiều thời gian, chỉ hưởng thụ chừng mười phút rồi nàng vùi đầu vào tu luyện.
Vừa tu luyện Tô Mộ giật nảy mình, cứ tưởng đã áp chế chân khí rồi nhưng vì tu hành trong Thanh Minh phủ nên mỗi ngày lớn mạnh lên, sắp tới đỉnh Trúc Cơ! Lực lượng huyết mạch trong người Tô Mộ có dấu hiệu lộ ra. Trong khí hải đan điền một nguyên điểm không ngừng sụp đổ, sắp hình thành không gian yêu dị.
Hai người tu hành như thường, điều tức hai canh giờ rưỡi, khi trời sắp sáng mới ngừng.
Tô Mộ nói cho Tô Kính biết ngay khác lạ trong người mình. Tô Kính lo Tô Mộ sắp hình thành không gian yêu dị thì có trên chín mươi phần trăm khả năng biến thân làm yêu. Trước Kim Đan tuyệt đối không thể để Tô Mộ hình thành loại không gian này.
Nếu ngày đêm tu hành Thuần Dương Động Tiên chân kinh với Tô Mộ thì có thể tránh kết quả này, nhưng đào đâu ra điều kiện tiện lợi như vậy?
Tia ban mai ló ra, ánh mắt Tô Kính xuyên thấu liều nhìn phía xa có binh sĩ đốt lửa, trong lòng hắn nóng nảy.
Cuối cùng Tô Kính cắn răng nói:
- Tô Mộ, ta truyền dạy Long Xà Đồ Lục cho muội.
- Chẳng phải ta đã tu hành sao?
- Đó chỉ là cách tĩnh tọa điều tức, ta sẽ tìm cách truyền thể thuật đoạn sau cho muội. Kỹ xảo Nghịch Lân Mâu của ta đều đến từ Long Xà Đồ Lục, nhưng muội phải chờ ta Trúc Cơ, không thì linh hồn của ta không gánh nổi lực lượng của muội, sẽ chết.
Tô Mộ gật đầu, không hỏi Tô Kính bao lâu có thể Trúc Cơ.
Tô Kính suy đi nghĩ lại, cảm giác Tô Mộ tu luyện Long Xà Đồ Lục sẽ ức chế được huyết mạch yêu tộc của nàng, thời gian mở ra không gian yêu dị chắc sẽ kéo dài hơn.
Trời sáng dần, Tô Kính thu về trận pháp, mang theo Tô Mộ ra khỏi lều tuần thị doanh địa. lửa còn đốt cháy trong cái hố giữa doanh địa, từ cái hố ngầm truyền ra hơi nóng lan tỏa khấp doanh địa.
Tô Kính chú ý nửa đêm rơi cơn tuyết nhỏ, trong doanh địa hơi lạnh, khí nóng bốc lên trên không thể thổi đi hết bông tuyết. Cắm trại trong mùa đông lạnh lẽo còn cần cải tiến đôi chút.
Tô Mộ nâng cao tinh thần, mắt sáng rực xem xét nguyên doanh địa. Các binh sĩ trẻ hành lễ với nữ tướng quân của mình, tay chân nhanh nhẹn gỡ da trâu trùm trên doanh trại xuống, cuốn lại nhét vào túi da. Khung lều kim loại bị tháo dỡ gấp lại từng món thu vào.