[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 342 : Chương 342

Ngày đăng: 04:57 22/08/19

Luyện khí sĩ gật đầu ra vẻ hiểu, theo bản vẽ Tô Kính đưa dùng lực lượng thần thức vẽ phù văn vào ngọc thạch mà hắn lấy ra cho. Tô Kính đưa phù văn rất đơn giản, luyện khí sĩ chỉ mất nửa phút đã luyện chế xong một khối phù văn ngọc thạch. Tô Kính thả ra mười khôi lỗi kim loại. Khôi lỗi kim loại dùng để luyện binh, bản thân có thể phối hợp chém giết. nhưng đối diện đại quân thì mười khôi lỗi không có bao nhiêu ý nghĩa. Tô Kính mở ra áo giáp đằng sau khôi lỗi, đổi ngọc phù cho chúng. Giờ muốn khống chế khôi lỗi phải dùng trống trận nhiếp hồn. Tô Kính kêu luyện khí sĩ chế tạo tất cả ngọc phù, thay đổi thiết kế khôi lỗi kim loại, sau đó hắn trở lại đầu tường. Tô Mộ và Tô Quyết Tâm bay lên trời, dùng kính viễn vọng dài hai thước quan sát phía xa. Dùng bậy lực lượng thần thức trên chiến trường chẳng những chịu thiệt còn dễ trúng chiêu. Khi đại quân chém giết sát khí ngút trời, luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan cũng dễ bị ảnh hưởng. Hai người chỉ bay trên trời giây lát, Lạc Nhật Khư rất lớn, thôn xóm bị đồ sát cách xa vài trăm dặm. Tô Mộ đã thấy đám đông tụ tập đến gần Hồ Lô khẩu. Tô Mộ và Tô Quyết Tâm đáp xuống đầu tường, nàng hỏi: - Lạc Nhật Khư có bao nhiêu người thường cư trú? - Tô gia có đăng ký lại, gồm hai mươi hai vạn chín ngàn bốn trăm sáu mươi người. Nhưng ta phỏng chừng con số thật phải lớn gấp ba lần. Tô Kính giật nảy mình, gấp ba tức là sáu mươi mấy vạn người. Khu vực lạnh lẽo này một thiếu niên cũng có xương cốt vạm vỡ khỏe mạnh như trâu. Nếu chỉ có sức mạnh thì không sao, tà thuật sư biến bọn họ thành sinh vật chết chóc tà ác mới rắc rối. Hơn sáu mươi vạn sinh vật chết chóc có thể nhấn chìm Hồ Lô khẩu trong khoảnh khắc. Tô Kính hỏi: - Tô Quyết Tâm, nơi này có phòng đơn luyện khí không? Tô Quyết Tâm trả lời: - Không có, ta đã mạnh nhất nơi này, không cần dùng. Tô Kính nói: - Kẻ địch có thể là sinh vật tử vong tà ác, thân thể mang kịch độc, đan dược đủ dùng không? Mặt Tô Quyết Tâm trắng bệch nói: - Đan dược bình thường thì đủ nhưng lỡ như...chất độc quá mạnh thì không biết hiệu quả thế nào. Tô Kính sốt ruột hỏi: - KHăn mặt của binh sĩ là loại gì? Nếu chưa đánh nhau đã bị kẻ địch độc chết thì oan. - Cái đó yên tâm, do Phục Ma thành tạo, có thể hít thở tự nhiên trong chướng khí, sẽ không có bệnh trạng trúng độc. Tô Kính yên lòng: - Phát đan dược đi, dưới thành chuẩn bị sẵn nước nóng tùy thời hòa tan đan dược giải độc. Đang nói chuyện ngoài thành đã xuất hiện nhóm người đầu tiên chạy trốn đến, khoảng hai ngàn người, đều là trai tráng. Mặt Tô Kính rắn đanh lạnh lùng. Những người này muốn sống không có gì sai, chạy trốn đến đây cũng không sai, nhưng bọn họ vứt bỏ cả con cái thì đáng chết. Những người này mang theo la ngựa, trên lưng la ngựa cõng hàng hóa của những người chạy trốn. Trong hơn hai ngàn người có ba người cưỡi ngựa bỗng tăng tốc đến gần tường thành Hồ Lô khẩu. Ba người mặc giáp da, cạnh yên ngựa treo trường kiếm. Mũi kiếm rộng vì trình độ luyện khí kém không đến tiêu chuẩn trang bị đế quốc, vì tăng độ cứng của thân kiếm buộc lòng mở rộng trường kiếm. Ba người giục ngựa đi tới dưới thành, cung tên trên đầu tường lười chỉ hướng bọn họ. Ba người trình độ Tiên Thiên kỳ, ở ngoài quan không tệ nhưng đầu tường bắn hàng loạt có thể cho ba người đi gặp quỷ. - Đại nhân trên thành! Chúng ta là thôn dân Đại Hòa thôn trên Lạc Nhật Khư! Có yêu ma từ phía sau Lạc Nhật Khư đến, đã có mười mấy thôn xóm bị đồ sát, chúng ta thỉnh cầu tiến vào Hồ Lô khẩu tị nạn! Tô Quyết Tâm lạnh lùng nhìn đám người này, nhẹ nhàng nói nhưng giọng truyền khắp đầu tường: - Hài tử của các ngươi đâu? Ba người lặng im: - Bọn họ... Vì lo tốc độ chạy trốn nên bọn nhỏ bị bỏ lại phía sau cho nữ nhân mang theo, phỏng chừng còn cách xa mấy chục dặm. Phía sau lại có đám đông rậm rạp đến, có dắt con nít theo, phần lớn người khác thì không. Tô Quyết Tâm nói mấy chữ: - Nỗ pháo, thạch pháo, chuẩn bị. Cung tiễn thủ! Binh sĩ trên tường lập tức chĩa các loại vũ khí xuống thành. Giọng Tô Quyết Tâm vang xa hơn mười dặm, đây là cực hạn của gã: - Mỗi đứa trẻ có thể cùng phụ mẫu vào thành, ai dám gây rối loạn muốn đục nước béo cò sẽ bị đưa đi Phục Ma thành tra khảo linh hồn mười năm! Nạn dân mang theo con nít mừng hú hồn. Người không mang theo con nít nghe câu này đang định rút đao bắt con nít, nhưng nghe câu sau của Tô Quyết Tâm thì không ai dám rục rịch. Bị đưa đi Phục Ma thành là sống không bằng chết, đau đớn tra khảo linh hồn đáng sợ hơn bị yêu thú ăn gấp trăm lần. Trong đám người luôn có kẻ ôm tâm lý may mắn. Một người che mặt ngồi trên ngựa hét to: - Chúng ta lao qua, Hồ Lô khẩu không có nhiều binh sĩ, lao qua là chúng ta sẽ sống... Phập! Một luồng kiếm quang xoay vòng quanh cổ kẻ lớn tiếng, đầu bay lên, máu phun ra tiếng gió rít. Dù vậy đám đông đã xao động. Tô Quyết Tâm quát: - Thạch pháo, dầu hỏa, che chắn! Trên tường, hơn hai mươi thạch pháo thay đổi đạn đá, trong túi da đặt ống dầu lửa bị đốt dây dẫn bắn đạn ra. Ống dầu lớn rớt xuống đất cách xa trăm trượng, ánh lửa bắn lên cao. Mấy trăm phụ mẫu mang theo con nít lao ra khỏi đám người kia, vòng qua mé tường ấm lửa cháy bước nhanh chạy hướng cửa thành. Cửa thành không mở ra, đầu tường thả xuống thang dây và giỏ tre lớn. Quan quân chỉ huy hét dưới thành: - Bỏ hài tử vào giỏ! Các phụ mẫu bỏ đứa nhỏ vào giỏ tre, mình thì leo thang dây. Người phía xa tuyệt vọng. Hồ Lô khẩu không cho bọn họ cơ hội. Người muốn thừa dịp lao vào thành lập tức rút vũ khí ra, sắc mặt dữ tợn. Tô Quyết Tâm quát to: - Nếu các ngươi có vũ khí tại sao không chiến đấu với kẻ thù? Các ngươi cho rằng người Tô gia dễ ăn hiếp hơn sao? Ta nói cho các ngươi biết, ai dám tiến lên thì nguyên Đông Tần đế quốc không còn ai che chở các ngươi được! Tô Quyết Tâm tạm dừng lại nói tiếp: - Ta làm chủ quyết định ai giết mười kẻ địch sẽ cho vào quan làm nông dân ruộng, ai giết trăm kẻ địch sẽ cho các ngươi thân tự do, tự khai khẩn đất hoang. Người đâu! Thân binh tiến lên: - Có mặt! Tô Quyết Tâm hét lớn cố gắng để những người ngoài thành nghe rõ: - Truyền lệnh xuống đi khố phòng dọn ra binh khí bao năm qua đã cướp lấy, đưa hết ra ngoài thành để bọn họ dùng giết địch! Tô Quyết Tâm chưa từng nghĩ có ngày gã vất vả tu luyện chân khí chỉ để giọng lớn hơn một chút.