[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 358 : Chương 358

Ngày đăng: 04:57 22/08/19

Đại hòa thượng dẫn đầu trước tiên chào Tô Quyết Tâm sau đó mới đến bái kiến Tô Kính. Tô Kính nhìn địa hòa thượng dáng vẻ đường đường, mũi thẳng miệng rộng, đầu trọc không mang theo thứ gì, cà sa mỏng, cổ đeo chuỗi hạt phật, chân mang giày, sạch sẽ đơn giản nhưng không nghèo nàn. Khí độ này nếu ở Đạo Môn thì đã thành tựu Kim Đan, đáng tiếc trong Phật môn tài nguyên tu hành quá khan hiếm. Tô Kính dịu dàng hỏi: - Đại hòa thượng, ta tên Tô Kính, đây là Tô Mộ muội muội của ta. Pháp danh của ngươi là gì? - Thưa thế tử, gia gia không có pháp danh. Sư phó nói cứ giữ tục danh tu hành, sẽ không chậm trễ cái gì. Hòa thượng sờ đầu trọc của mình: - Tóc này bẩm sinh không mọc, cà sa thì là bảo bối, không thể sửa được. Tích trượng là sư phụ cho, dùng thói quen. Thật ra ta không xuất gia, ta tên Tố Nhân Long. Nam nhân đầu trọc vừa nói vừa lấy ngọc điệp ra kêu người giao cho Tô Kính. Mặt sau ngọc điệp viết thân phận của Tố Nhân Long trong Tâm Ý tông, có phật ấn của Tâm Ý tông. Tô Kính xem xong trả lại ngọc điệp cho Tố Nhân Long: - Hiện giờ Tâm Ý tông bắt đầu thu đệ tử tục gia? Tố Nhân Long nói năng tùy tiện: - Thưa thế tử, đệ tử tục gia của Tâm Ý tông và đầu trọc xuất gia mỗi bên một nửa. Các hòa thượng sau lưng Tố Nhân Long lúng túng, nhưng gã cũng có đầu trọc, bọn họ cãi lại thế nào? Tô Kính hỏi: - Đại hòa thượng của các ngươi ở đâu? Ta thấy tăng binh chỗ này toàn là trai tráng? - Thưa thế tử, đám già kia đi tây bắc. Chúng ta ở bên ngoài trị bệnh cho tội dân phát hiện tà thuật sư xuất hiện, mấy người bị giết, đệ tử trốn về Tâm Ý tông nói không chỉ có một tà thuật sư, đằng sau còn có địa quân. Đám già đi xem thử coi có thể đánh lén giết vài kẻ địch rồi mới đến đây, ngăn cản bọn chúng giây lát cũng tốt. Có vẻ như Tố Nhân Long rất bất mãn đại hòa thượng của Tâm Ý tông, kêu lão già. Thật ra Tố Nhân Long không ghét hòa thượng, nếu không nhờ hòa thượng thì gã sớm bị yêu thú ăn thịt, không lớn nổi. Nhưng những hòa thượng kiên trì ăn chay, mỗi lần Tố Nhân Long ăn vụng thịt sẽ bị răn dạy. Gã là đệ tử tục gia, ăn chút thịt có sao? - Ngươi là đệ tử tục gia thì rất tốt, ta đang thiếu người. Ta muốn mang ngươi về Ngọc Kinh thành, có chịu không? Tô Kính thấy tư chất của Tố Nhân Long siêu tốt, tâm tính đơn thuần, chuyển tu đạo pháp hay bí pháp Binh gia chắc có thể Kim Đan trước khi Tô Kính xuất chinh, vậy là hắn có thêm trợ lực. Trông chờ Ưng Dương nhanh chóng trưởng thành chẳng bằng để Tố Nhân Long giữa đường tham gia vào. Từ từ bồi dưỡng Ưng Dương, không thể thúc đẩy lớn nhanh, sẽ có ngày gã trở thành yêu vương một phương, giờ mà lớn lên quá mau sẽ chết. Tố Nhân Long sớm không muốn ở lại Tâm Ý tông, nghe Tô Kính nói thế gã há miệng rộng muốn đồng ý. Nhưng Tố Nhân Long không nói được, cổ họng như bị cái gì chặn lại. A! Tố Nhân Long chợt nhớ đến sư phụ của mình, hòa thượng già mặt mũi hiền lành, mỗi bữa cơm liếm sạch hạt cơm, ăn hạt thông tiếc không nỡ lột da mỏng bên trong. Mùa hè hòa thượng già sẽ đi ra ngoài kiếm mật ong, bị ong độc chích người đầy cục u nhưng không chịu giết mấy con sâu đó. Luôn nói ta đã cướp đồ của chúng nó, nếu còn giết chúng thì rất tội lỗi. Hòa thượng già kiếm về ong mật đều cho các tiểu sư đệ bổ thân thể, mật của ong yêu là thứ tố hiếm có ở quan ngoại nhưng sư phụ chưa bao giờ chịu ăn một miếng. Không đúng, khi về ngón tay lão già đã liếm sạch. Khuôn mặt bá khí khiếp người của Tố Nhân Long bỗng ướt lệ: - Không được thưa thế tử.ư Tô Kính kinh ngạc hỏi: - Sao vậy Tố Nhân Long? - Sư phụ đã già, nếu không còn thọ nguyên thì ta... Tố Nhân Long không nói được nữa, nước mắt chảy ròng rơi xuống đất thành từng hạt băng. Lòng Tô Kính cảm động, đây là tấm lòng son. Nhưng hắn không có quyền lực mang theo một hòa thượng có lẽ là cảnh giới La Hán về Ngọc Kinh thành, đế quốc không cho phép. Sư phụ Tố Nhân Long chắc không thể nào tương đương với cảnh giới Trúc Cơ. Tô Kính không cưỡng ép: - Ngươi muốn làm bạn sư phụ đến khi viên tịch đúng không? Tố Nhân Long lớn tiếng đáp: - Đúng vậy! - Vậy chờ sư phụ của ngươi viên tịch rồi đến Ngọc Kinh thành tìm ta. Tô Kính ném một miếng ngọc giác: - Đây là chứng minh của ta, có thứ này ngươi có thể vào Ngọc Kinh thành, nhưng khi đó ngươi đừng mặc cà sa, đừng cầm tích trượng. Tố Nhân Long nhận lấy ngọc giác, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Tố Nhân Long rất muốn đi Ngọc Kinh thành, nhưng gã thật sự không nỡ bỏ sư phụ. Làm bạn với lão già này thêm vài năm nữa vậy. Tô Kính vái cảm ơn Tô Kính: - Thế tử, đám già kia rất giỏi, rất nhanh sẽ đưa quân tình của địa quân tà thuật sư đến/ - Sơn môn Tâm Ý tông có sao không? - Không sao, chúng ta ở trong núi sâu, tà thuật sư không cảm ứng được vị trí đó, không đi được. - Thế thì tốt, các ngươi đừng quay về, theo ta vào Hồ Lô khẩu. Đây là trận chiến quốc gia, đại quân đám tà thuật sư lại đến sẽ cần dùng các ngươi, nếu lập công lao đệ tử tục gia có thể vào quan trước. Ta sẽ báo lên Đạo Cung Ti liên lạc mười hai Đạo Cung bàn việc dời Tâm Ý tông vào. Chỉ cần sáu Đạo Cung đồng ý thì chuyện này có cơ may, đương nhiên còn cần chưởng môn, trưởng lão Tâm Ý tông vào Ngọc Kinh thành nói rõ ràng quy hoạch tương lai của Tâm Ý tông. Tâm Ý tông ở trong đế quốc xem như môn phái nhỏ nhưng có nhiều cường giả, Tô Kính toàn nhắc mấy chuyện theo quy định, không có đường bàn lại. Đi Ngọc Kinh thành, Tâm Ý tông phải lập lại pháp luật đan dược, tuyệt đối không được có xung đột với pháp luật của Đạo Môn. Sau đó bàn bạc sửa đổi các loại giới luật của Tâm Ý tông, sau cùng chuyển thành một nhánh Đạo Môn. Tố Nhân Long đồng ý với Tô Kính, thầm nghĩ tốt rồi, Tâm Ý tông rốt cuộc được vào Thần Châu. Tố Nhân Long đè nghị: - Thế tử, chúng ta đi thu phục những khô lâu dễ hơn bên Tô đại nhân. Bọn họ mang trên người pháp bảo khắc chế đám khô lâu, khi chiến đấu nhẹ nhàng nhiều. Khô lâu không có tà thuật sư thì không bằng tiểu quỷ khi đụng phải hòa thượng. Tô Kính nhìn đám hòa thượng, đa số cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có Tố Nhân Long là Trúc Cơ hậu kỳ. Các hòa thượng rất trẻ, chắc là căn cơ của Tâm Ý tông. Vì Tâm Ý tông tuyển nhận đệ tử rất nghiêm khắc, không phải ai cũng được vào. Tô Kính sai khiến: - Quân Vô Tà, ngươi mang bọn họ đi, đi cùng kỵ binh của chúng ta, đừng để bọn họ bị tổn thương gì.