[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 397 : Chương 397
Ngày đăng: 04:57 22/08/19
Thật là lòng tham không biết đủ, lão hấp thu tinh hoa trong xá lợi, tương lai đương nhiên có hy vọng đột phá cảnh giới Kim Đan lục trọng. Mặc dù đầu vào Đạo Môn thì không có Bồ Tát quả vị nữa, nhưng lực lượng trong xá lợi Bồ Tát có thể kéo dài tuổi thọ, ít nhất Vô Niệm sống lâu hơn Kim Đan Đạo Môn. Vô Niệm vốn nghĩ có thêm một viên xá lợi thì sẽ có hy vọng trường sinh, nhưng quên mất muốn có thì phải trả giá gì đó.
Nhân quả Phật môn không dễ tiêu trừ, Vô Niệm chưa chắc sẽ thành tựu tiên vị.
Bên ngoài Phật môn chiến tháp, một ngàn binh sĩ đến gần, áo giáp dần đổi thành màu đen. Khói đen đặc tuôn ra từ khe hở áo giáp, mỗi binh sĩ bị khói đen bao trùm, trong khói ngẫu nhiên lóe lên hỏa hoa đỏ sậm.
Hai quái vật hai đầu cao lớn nhảy lên vài cái đã đến trước Phật môn chiến tháp, không chút e ngại Phật môn chiến tháp phát ra phật quang.
Hai quái vật nhe răng cười huơ chiến chuy to lớn đập vào vách tường Phật môn chiến tháp.
Hai tiếng nổ rầm rầm, chuy to trong tay quái vật gần như bay lên, bị vách tường Phật môn chiến tháp đánh bật về. Hai quái vật giật mình nhìn vách tường, tường gạch xám sậm chỉ có hai vết hằn mờ. Đập kiểu này không chờ tháp ngã chính chúng nó bị mệt chết trước.
Mục sư ở phía xa lầm rầm niệm chú ngữ. Hai quái vật không tình nguyện phun nước miếng vào lòng bàn tay, lại siết chặt chiến chuy đập vào cửa Phật môn chiến tháp.
Phập!
Chiến chuy của một quái vật khảm vào cửa gỗ, tay nó mềm nhũn không thể gồng sức. Khi quái vật rút chiến chuy về thì cái lỗ lớn trên cửa gỗ liền lại.
Lần này công kích hiệu quả rõ ràng, nửa cây búa đã khảm vào trong cửa gỗ, nhưng cánh cửa tự liền lại. Hai quái vật xoe tròn mắt. Một nhát chuy là có thể phán đoán được độ dày cửa sổ, cỡ hơn một thước. Đó đâu giống cửa gỗ, rõ ràng là một khúc gỗ lớn.
Rầm!
Lại một cây bua đập xuống, lần này cửa gỗ phản ứng cứng rắn hơn, đánh bật chiến chuy.
Mục sư ở phía xa khá bất ngờ. Cửa gỗ này tùy theo lực công kích quyết định cách phòng ngự. Lần đầu thì Ám Hắc Thực Nhân Ma dùng hết sức mạnh, cửa gỗ mềm chút khiến chiến chuy khảm vào, hấp thu phần lớn lực lượng tổn thương. Lần này Ám Hắc Thực Nhân Ma chỉ dùng quán tính chiến chuy chứ không thêm vào chút ma lực tử vong nào, thế là cửa gỗ cứng rắn đánh bật chiến chuy ra.
Giáo phái của các tăng lữ chẳng phải đã xuống dốc sao? Tại sao có thể bàio bố ra ma pháp trận tinh diệu đến vậy?
Phạm Long nhìn mục sư, không dám tuyên bố mệnh lệnh cho bọn họ tấn công. Nguyên công quốc nằm trong sự khống chế của Tử Vong Thần Điện, quyền lực vương thất không lớn. Tử Vong Thần Điện không phái võ sĩ thần điện đến mà chỉ đưa đi mấy trăm mục sư, tức là chiến tranh thật sự chưa bắt đầu.
Đại quân trăm vạn của vương quốc chỉ là công kích thăm dò, thắng là công của mục sư, thua là tại vương thất vô năng.
Mục sư lắc đầu nói:
- Chưa thể triệu hoán, chờ phá cửa rồi kẻ địch mới xuất hiện, bây giờ lộ ra con bài chưa lật là ngu xuẩn. Ngươi xem tướng quân của ngươi trong tay có một đống át chủ bài nhưng có sử dụng không?
Phạm Long hổ thẹn nói:
- Vậy ta công kích nhé các hạ?
Mục sư gật đầu ra hiệu sẽ giúp sức:
- Đi đi.
Rầm!
Chiến chuy của hai Ám Hắc Thực Nhân Ma hầu như một trước một sau chém vào cùng một vị trí. Cửa gỗ bắn ra một phạn văn màu vàng to lớn đánh vào ngực Ám Hắc Thực Nhân Ma.
Hai Ám Hắc Thực Nhân Ma lùi lại vài bước, ngực bụng hơi nhói. Chút thương này như nhân loại bị kiến cắn, nhưng trúng vị trí chỗ hiểm làm Ám Hắc Thực Nhân Ma tạm thời không phát ra sức mạnh được..
Cửa gỗ phản kích có vẻ không đau không ngứa nhưng cách phòng ngự làm người nhức óc. Hai Ám Hắc Thực Nhân Ma nếu điên cuồng công kích thì có thể xé mở phòng ngự của cửa gỗ, nhưng phản kích thế này làm đòn công kích của hai Ám Hắc Thực Nhân Ma không thể hình thành hiệu quả liên tục đánh, cửa gỗ có đủ thời gian tự tu sửa.
Một ngàn binh sĩ hậu phương đã đến trước tháp, hai Ám Hắc Thực Nhân Ma tránh đường. Đám binh sĩ này bị khói đen bao toàn thân, không thấy rõ hình dạng, tay cầm vũ khí cũng lượn lờ khói đen.
Trong chiến tháp phát ra phật quang chỉ xua tận khói đen trong khoảnh khắc rồi lại tụ về. Khói đen trên vũ khí tán đi lộ ra màu đỏ thắm như có vô số huyết quản cơ bắp quấn quanh trên vũ khí, trông vừa tà ác vừa khủng bố.
Những binh sĩ như châu chấu lao lên cửa Phật môn chiến tháp, cầm vũ khí điên cuồng công kích, tiếng đinh đang không ngớt. Những binh sĩ thua xa Hắc Thực Nhân Ma, cửa gỗ cứng rắn đánh bật vũ khí của đám binh sĩ. Khói đen trên vũ khí sẽ để lại một vết hằn trên cửa sổ, vết hằn khép lại chậm hơn nhiều, dần dà cửa gỗ bị ăn mòn hố to sâu hoắm.
Vô Niệm bất đắc dĩ ra lệnh:
- Khởi động trận pháp đi.
Trận pháp trong Phật môn chiến tháp lần lượt vận chuyển. Kẻ địch rất nhanh sẽ phá cửa vào, giờ không phải lúc tiết kiệm.
Tô Kính ra lệnh:
- Ưng Dương, Thập Lang, Quân Vô Tà, bây giờ chưa phải lúc nguy hiểm nhất, các ngươi đi xuống luyện tập đi.
- Tuân lệnh!
Một người hai yêu võ trang đầy đủ xuống mười tầng chiến tháp chạy đến tầng chót. Binh sĩ phá mở chiến tháp chưa là tinh nhuệ của địch, chỉ hơi khó chơi. Ba người và yêu có nhiệm vụ bảo vệ Tô Kính, lúc này không đi thử nghiệm, chờ kẻ địch xông lên thì không có cơ hội thích ứng chiến đấu với quốc gia Tà Thần.
- Tô Mộ hãy mang hai trăm người đi tầng hai, nếu nhóm Ưng Dương rút về thì muội tiếp ứng.
Vô Niệm sốt ruột nói:
- Vậy sao được?
Vô Niệm đi theo Tô Kính nhưng Tô Mộ mới là thống soái của Ám Dạ Song Long quân. Chủ soái tự mình ra trận giết địch không hiếm nhưng không phải vào lúc này.
Tô Mộ liếc sang Vô Niệm:
- Đây là mệnh lệnh.
Vô Niệm không nói nữa, lão có xem quân pháp, biết quy định trong Ám Dạ Song Long quân.
Binh sĩ quốc gia Tà Thần chỉ mất mười mấy phút chém sập cửa Phật môn chiến tháp làm hai Ám Hắc Thực Nhân Ma xấu hổ, nhưng có hơn hai trăm binh sĩ vì hao hết sức sống đã chết trước tháp. Nếu hai Ám Hắc Thực Nhân Ma không sợ chết, trực tiếp thiêu đốt sinh mệnh, công kích bằng thần thuật tử vong thì cũng có thể nhanh chóng phá mở chiến tháp.
Còn lại hơn bảy trăm binh sĩ ùa vào, phía sau bọn họ là Phạm Long đã bình thường sẵn vài vạn trọng bộ binh. Hai cánh chỉ có năm ngàn kỵ binh phòng ngừa kỵ binh địch lao ra phản kích.