[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 425 : Chương 425
Ngày đăng: 04:58 22/08/19
Tô Thuấn cao tám thước, dáng vẻ đường đường, mặt hơi đen, mặc trường bào vải bông kiểu dáng bình thường, nhưng loại vải bông này người bình thường không tiêu phí nổi, tính chất hơn hẳn áo da.
Tô Thuấn để râu dài, thoạt trông còn khá trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi. Tô Kính biết Tô Thuấn là nhân vật quan trọng của Tô gia, mười mấy năm trước mới lên đẳng cấp Kim Đan, hiện tại đã là cảnh giới ngũ trọng, đối tượng Tô gia đặc biệt bồi dưỡng.
Nhưng sự thật thì người này có ít nhất hơn ba trăm tuổi.
Không phải mỗi người có thể giống Tiêu Dao Hầu còn trẻ đã thăng cấp Kim Đan, tích lũy hùng hậu. Tô Thuấn thế này đã xem như kinh tài tuyệt diễm.
Tô Thuấn cười mời Tô Kính ngồi, không mở hộp quà ra xem, mở miệng nói:
- Tô Kính, ta nghe Tô Tiên nói về ngươi, rất khá. Nếu không phải công chúa coi trọng ngươi thì ta rất muốn ngươi làm nữ tế.
Tô Kính có linh hồn bốn mươi tuổi nghe xong câu này luống cuống, thầm nghĩ ta không dám cưới thê tử giống nữ vương. Vô Ưu công chúa mặc dù có thân phận hiển hách nhưng nàng còn là một tiểu cô nương, Tô Tiên thì là nữ cường.
Tô Thuấn tiếp tục bảo:
- Tô Kính lại đây thăm ta, Tô Tiên nói muốn ta giúp đỡ ngươi, nhưng ta không biết ngươi muốn gì, cái này khó làm. Ta chịu trách nhiệm đệ tử hạch tâm nội môn, tất cả thứ qua tay ta đều là của công, ngươi có tiền cũng không mua được.
Tô Kính sửng sốt, nói nhanh:
- Không phải mua thứ gì, ta gầy dựng Ám Dạ Song Long quân, trong quân thiếu hụt cường giả, ta muốn chiêu mộ chỉ có thể tìm kiếm từ đệ tử vòng ngoài của Tô gia. Không biết đệ tử hạch tâm có thể nào tham gia vao quân đoàn của ta không?
Tô Kính đã nói chuyện này với Tô Tiên, nàng chỉ bảo hắn đi tìm phụ thân của nàng.
Giờ nói thẳng trước mặt Tô Thuấn, Tô Kính khá mong chờ nhìn vào mắt gã. Ánh mắt Tô Thuấn không chút thay đổi nhìn thẳng vào Tô Kính.
Tô Kính thấy khô mắt, trừng nhau thế này bao giờ mới xong?
Tô Thuấn chợt cười nói với Tô Kính:
- Ngươi mới thành lập quân vài tháng, tiêu phí lớn, dù có chiêu mộ được đệ tử hạch tâm Tô gia thì lấy gì nuôi?
- Thúc thúc, ta cho Tô gia bản vẽ chắc ngài cũng đã xem, cảm thấy ta nuôi không nổi đệ tử Tô gia sao?
- Rời khỏi Phục Ma thành tu hành sẽ chậm lại, ngươi cảm thấy đệ tử Tô gia sẽ động lòng với những điều kiện đưa ra cho luyện khí sĩ bình thường sao?
- Chiến dịch Hồ Lô khẩu Ám Dạ Song Long quân ta lấy được một nửa chiến công. Những chiến công này sớm muộn gì là tài nguyên tu hành, ta nghĩ bấy nhiêu đủ để cho rất nhiều người động tâm.
- Ngươi không giỏi thuyết phục người.
Tô Thuấn mỉm cười nói:
- Nếu không là ta thì người khác nghe không hiểu ngươi nói gì.
- Thúc thúc hiểu là được.
Tô Thuấn lầu bầu:
- Ngươi cũng không giỏi nịnh người.
- Thúc thúc hiểu được là đủ rồi.
- Vậy ngươi trở về Ngọc Kinh thành đi, chuyện ta sẽ bàn bạc với trưởng lão Tô Mộ.
Tô Thuấn không nói tỉ mỉ, Tô Kính nghe gã đồng ý thì vui vẻ đứng lên cảm ơn.
Hai người trò chuyện một lúc xoay quanh Ngọc Kinh thành, bóng đêm càng sâu.
Tô Thuấn nói:
- Ngươi về đi, ta có một đệ tử có lẽ sẽ cùng ngươi về Ngọc Kinh thành. Hắn không họ Tô nhưng tin được, ở Tô gia sẽ chậm trễ hai mươi năm mới vào nội môn được. Tuy ta phụ trách chuyện này nhưng không thể làm gì ngoài quy định.
Tô Thuấn vừa nói vừa vỗ tay, một thanh niên từ ngoài cửa đi vào, mặt trắng trẻo, mắt mũi miệng bình thường, khuôn mặt ném vào đám đông không ai nhận ra. Điều duy nhất khác biệt là trong đôi mắt có cảm xúc Tô Kính thích, sự tò mò.
Tô Kính chỉ thấy điểm đặc biệt này trên người đồng liêu, loại người có hứng thú với kỹ thuật sẽ nghiên cứu say mê không ngại chán, mất ăn mất ngủ.
Tô Thuấn chỉ vào thanh niên:
- Đây là đệ tử của ta, Cố Vi Chi. Mẫu thân của hắn có huyết mạch Tô gia, mười tám năm trước ta mang hắn từ Đông Dực châu về Phục Ma thành. Bởi vì không phải là dòng chính, không thể học Thanh Minh Chân Giải. Nhưng Cố Vi Chi học công pháp giống Tô Tiên, hiện giờ đã là Trúc Cơ trung kỳ.
Cố Vi Chi khom người chào:
- Xin chào thế tử.
- Tốt, ngươi am hiểu cái gì?
Cố Vi Chi đáp đơn giản:
- Chỉ huy, đạo pháp kim hệ.
- Ta đang thiếu người, nhưng ngươi tạm thời đừng tham gia Ám Dạ Song Long quân, theo ta về Ngọc Kinh thành.
- Vâng.
- Thích trận pháp và luyện khí không?
Mắt Cố Vi Chi lóe tia tiếc nuối:
- Thích, nhưng không có đủ tài nguyên, không cách nào nghiên cứu sâu hơn.
Tô Kính biết đã không nhìn lầm người:
- Vậy thì tốt.
Từ biệt Tô Thuấn, Tô Kính mang theo Cố Vi Chi trở về phủ đệ mình. Đã có mười mấy tấm thiệp đưa tới cửa. Tô Kính mở ra xem, đều là đệ tử trực hệ của Tô gia đến thăm, có người muốn đi Song thành tôi luyện, có người muốn đi Ngọc Kinh thành thử vận may.
Phục Ma thành mặc dù tốt nhưng tài nguyên không phải vô hạn. Song thành không thích hợp tu hành nhưng người chịu đến đó đều là suy nghĩ lâu dài. Ngọc Kinh thành và Phục Ma thành giống nhau, thích hợp luyện khí sĩ ở lại tu hành. Người muốn đến Ngọc Kinh thành đều là hy vọng đi theo Tô Kính, không muốn tòng quân.
Tòng quân sẽ bị một đống quân pháp gò bó, đi theo Tô Kính làm phụ tá mặc dù cũng cần chiến đấu nhưng lúc không đánh giặc thì rất tự do.
Tô Kính xem những thứ này, phê chỉ thị mấy thiệp xin tòng quân để Khuyển Thập Lang trả lại ngay trong đêm, cầm thiệp hắn phê chỉ thị thì có thể đi Song thành báo cáo.
Xử lý xong những thứ này Tô Kính không nghỉ ngơi mà gọi Cố Vi Chi lại gần, lấy mấy tấm bản vẽ ra cho y nghiên cứu. Bản vẽ toàn là món đồ chơi nhỏ Tô Kính thiết kế ra, hắn cũng không biết có ích gì cho Ám Dạ Song Long quân không, hắn chủ yếu muốn kiểm tra cơ ở của Cố Vi Chi thế nào.
Cố Vi Chi nhận bản vẽ, mắt sáng rực lập tức nghiên cứu.
Cố Vi Chi là đệ tử của Tô Thuấn, tri thức cơ bản vững chắc, nhìn sơ nhận ra ngay
bản vẽ muốn tạo ra gì. Hệ thống phù văn trên bản vẽ không là thứ hiếm thấy gì, Cố Vi Chi gần như bị bẻn vẽ hút hết tâm trí, suýt không nghe được Tô Kính nói gì.
- Ngươi hoàn thiện hai tờ bản vẽ này, cho ta kết quả trước khi về Ngọc Kinh thành là được.
- Ừ ừ!
Cố Vi Chi không tôn xưng, không khách sáo hành lễ với Tô Kính, y nằm dài trên bàn vùi đầu phân tích bản vẽ.
Tô Kính đang định hoàn thiện bản vẽ của mình thì từ ngoài có tiếng gõ cửa.
Phục Ma thành sẽ không có ăn trộm, cũng không có sự kiện ám sát, nơi này rất an toàn. Người đến chỉ có thể là khách đến chơi chứ không phải là cạm bẫy.