[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 440 : Chương 440

Ngày đăng: 04:58 22/08/19

Giờ Tô Kính mới hiểu ra hắn ôm lòng áy náy, không lẽ thẳng khí hùng. Có Tiêu Dao Hầu ở tựa như trụ cột tinh thần, không ai dám gây rối trong hôn lễ. Nếu không phải hoàng đế bế quan không ra thì Tô Kính không lo, còn bây giờ rất khó nói. Người của Lý gia khác thường, hỗ trợ Tiêu Dao Hầu trong chiến cuộc khiến Tô Kính thấy là lạ. Tiêu Dao Hầu trở về thì tình hình rắc rối lớn mấy cũng dàn xếp được. Trừ phi nhiếp chính vương Khương Dạ tự mình hành động hại Tiêu Dao Hầu, dù vậy Tô Kính không cho rằng Tiêu Dao Hầu sẽ chịu thiệt thòi. Từ Phó Thanh Sơn khiến Tô Kính nhìn ra sức chiến đấu của Tiêu Dao Hầu cao hơn xa cảnh giới. Hèn gì Tô gia xem Tiêu Dao Hầu là một nhánh độc lập chứ không phải một tử đệ ưu tú. Kim Đan thất trọng, cảnh giới Nhân Tiên. Tô Kính tin trong tay Tiêu Dao Hầu có át chủ bài đáng sợ hơn Phó Thanh Sơn, chẳng qua chưa ai biết đến. Tiêu Dao Hầu nói mười ngày trở lại tức là sẽ ở lại Ngọc Kinh thành một thời gian, ít nhất ở một tháng. Trong một chốc Tô Kính có thời gian rảnh, hắn vội đi tìm hòa thượng già Vô Niệm. Vô Niệm đang sống nhờ trong đạo quan, đạo quan này không có lưu phái, gần như bỏ hoang. Chỉ có một gian đại điện, hai dãy sương phòng. Đạo sĩ vốn ở nơi này nhưng chi tiêu trong Ngọc Kinh thành quá cao, qua tay bán cho Đạo Cung. Một môn phái nhỏ muốn sinh tồn trong Ngọc Kinh thành là điều không thể, sẽ ăn nghèo. Tô Kính đến đạo quan không tên, đẩy cửa vào, thấy Tố Nhân Long trong viện làm hắn sửng sốt. Hốc mắt Tố Nhân Long đỏ hoe, trông thấy Tô Kính liền khom người vái: - Thiếu gia, sư phụ của ta đã... Nói tới đây nam nhân đầu trọc cao to rơi lệ như mưa, giống như nước mắt đợi Tô Kính, khi không thấy hắn thì gã luôn cố nén. Lòng Tô Kính nặng trĩu, hắn gặp rất nhiều người trong thế giới này nhưng hiếm ai có bản tính chất phác như Tố Nhân Long. - Chết sống có số, Nhân Long, nếu sư phụ của ngươi đồng ý thì có thể sống tiếp. Tô Kính tiến lên vỗ vai Tố Nhân Long: - Lát nữa về phủ của ta ở, nơi này không phải sơn môn Tâm Ý tông, quá rách nát và nhỏ. Hơn nữa sơn môn Tâm Ý tông tuyệt đối sẽ không đặt trong Ngọc Kinh thành Tố Nhân Long gật đầu mang Tô Kính vào sương phòng. Vô Niệm nhăn mặt múa bút viết trên bàn. Trên bàn chất đống hồ sơ văn bản, Vô Niệm phải tự viết xong. Những thứ này phải giao lên trên triều đình, nếu Tâm Ý tông không nộp đầy đủ sau này đãi ngộ kém cỏi thì đừng oán giận triều đình. Vô Niệm mặc dù là Kim Đan tứ trọng nhưng cầm bút viết chữ không mau hơn phàm nhân bao nhiêu, chẳng qua có thể dai sức hơn. Vô Niệm viết không biết bao nhiêu ngày, Đạo Môn cần rất nhiều tư liệu, thậm chí mấy trăm năm trước cũng phải đưa ra. Vô Niệm viết theo trí nhớ, thiếu một món cũng không được. Vô Niệm không thể oán trách vì lão cung cấp đồ càng nhiều, Đạo Môn thừa nhận Tâm Ý tông càng sâu, lưu phái của lão sẽ nhận được quyền lực càng cao. Vì chiến sự Hồ Lô khẩu nên Đạo Môn không làm khó tông phái Phật môn này, việc sửa đổi đầu vào Đạo Môn coi như cho Tâm Ý tông một niềm vui bất ngờ. Nhưng mọi thứ có quy định, chỉ một mình Vô Niệm đến, tất cả gánh nặng rơi vào người lão. Tô Kính không thể giúp được. Chuyện Tâm Ý tông đã có quyết định, chờ Vô Niệm nộp tài liệu là có thể xin thành lập sơn môn, tùy ý chọn trong Thần Châu. Tất nhiên quy mô nhỏ hơn mười hai Đạo Cung, có quy định nghiêm ngặt. Hoạt động như Đăng Thiên Thê thì Tâm Ý tông có tư cách tham gia, tuyển nhận đệ tử toàn là hàng sót lại của mười hai Đạo Cung. Dù vậy Vô Niệm vẫn khá vừa lòng, một tông phái Phật môn tham gia vào Đạo Môn làm sao dám mơ xa ngang ngửa với mười hai Đạo Môn? Tô Kính chúc trước: - Vô Niệm chưởng môn, chúc mừng. Tô Kính chỉ vào Tố Nhân Long: - Sau này Nhân long không tham gia Tâm Ý tông mà đi theo ta. Vô Niệm nghi hoặc hỏi: - Tại sao? Địa vị của Tâm Ý tông bây giờ không có lý nào Tô Kính để ý xuất thân của Tố Nhân Long. - Hắn có tướng làm vương hầu, ngươi không nhìn ra sao? Vô Niệm ngây ra một lúc, cười nói: - Thế tử nói rất đúng, Vô Quả sư huynh không thể nào dẫn hắn vào Phật môn, ta cần gì giữ hắn lại. Tô Kính gật đầu, Vô Niệm rất thông minh, hắn thuận miệng nói đại mà lão cũng tin. Thật ra Tô Kính muốn bồi dưỡng Tố Nhân Long thành vương hầu tướng lĩnh, loại người này tuy rằng đơn thuần nhưng trí tuệ không thấp. Khi ra trận giết địch có bản lĩnh thống lĩnh thiên quân vạn mã, bồi dưỡng một phen không chừng mạnh hơn Tô Kính nhiều. Tô Kính nói cho Vô Niệm biết mình thành thân. Vô Niệm chúc mừng sau đó bảo: - Một trăm Già Lam binh không thể xem như qùa mừng, lát nữa sẽ đưa thứ tốt cho thế tử. Tô Kính bật cười: - Xem ta giống như đến đòi quà sao? - Thế tử không muốn nhưng ta không thể không cho, nếu không có thế tử thì Tâm Ý tông muốn tham gia vào Đạo Môn sẽ mất trên trăm năm, và chưa chắc thành công. - Không nói cái này, nếu ngươi muốn tặng thì ta nhận. Ta đến đây muốn nói rằng nếu ngươi chọn sơn môn không nhất định phải ở Dực châu. - Tại sao? - Quỳnh châu không tệ, người Mộ gia không hung ác, có thể chấp nhận tán tu. Tâm Ý tông dù là môn phái nhỏ cũng có truyền thừa, có Kim Đan, nên kết bạn với vài gia tộc mới có thể phát triển tiếp. Nếu ở Dực châu có ta chăm sóc, Tô gia sẽ không làm khó ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu cứ tiếp tục thế này Tâm Ý tông vĩnh viễn chỉ là bổ sung cho Tô gia. - Có gì không tốt? - Ngươi đang nói lời dối lòng sao? Các trưởng lão Tô gia sẽ không ức hiếp Tâm Ý tông, nhưng đệ tử bên dưới thì sao? Bọn họ quanh năm xem các ngươi là kẻ lang thang trên hoang dã, không đối xử ngang hàng. Về Quỳnh châu thì ta bỗng sinh ra một ý tưởng. - A? Thế tử muốn chế tạo thuyền biển? - Đúng rồi. có vài thứ của quốc gia Tà Thần từ trên biển tới đây, chúng ta cũng có thể từ trên biển đánh qua, nhưng không có bản đồ biển. Chiến tranh tiếp tục thì sớm muộn gì cũng có bản đồ biển. Người Tâm Ý tông đi Quỳnh châu chuẩn bị, dù sao ta lựa chọn tăng binh chỉ khoảng hai ngàn người, số còn lại hãy tự đi phát triển. Vô Niệm đồng ý: - Ta biết rồi. Vô Niệm đã hiểu dã tâm của Tô Kính, hắn muốn bồi dưỡng Tâm Ý tông giống như mười hai Đạo Cung, chỉ cần thế hệ của lão còn sống thì Tâm Ý tông là sức mạnh trong tay Tô Kính. Tô Kính nói thêm vài ý tưởng sau đó mang Tố Nhân Long rời đi, quay về Hầu phủ.&