[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 461 : Chương 461
Ngày đăng: 04:58 22/08/19
Đại trận Ngọc Kinh thành mở một nửa, tiêu hao năng lượng gấp mấy lần bình thường. Nhiếp chính vương ở trong hoàng cung thấy cảnh Tô Kính xông qua cửa thành chỉ cười.
Dù sao Tiêu Dao Hầu đã bị ta ám toán, bây giờ ngươi vênh váo, chờ sau này không có Tiêu Dao Hầu làm núi dựa thì chỉ là con cờ trong tay ta.
Nghĩ tới đây nhiếp chính vương Khương Dạ ra lệnh thuộc hạ rút hết đám quan lễ nghi trong cung điện của gã. Không cần lễ nghi phiền phức nữa. Rồi mời Võ Uy Vương đến, những người khác đi sắp xếp tiệc rượu chiêu đãi quần thần.
Hôm nay người chúc mừng Tô Kính tập trung gần hết quý tộc trong Ngọc Kinh thành.
Dù Tô Kính không là gì thì mọi người cũng phải nể mặt Vô Ưu công chúa. Ngươi không đến chẳng lẽ bất mãn với hoàng gia? Đến không chưa được, phải có quà dày.
Quà dày tùy thân phận của người tặng, ngươi nếu có thể lấy ra hai món pháp khí mà chỉ tặng một cái thì không được.
Nhiếp chính vương vì bên Tiêu Dao Hầu phản ứng bình thường nên gã không so đo mấy thứ khác. Nhiếp chính vương đoán Tiêu Dao Hầu không biết xảy ra chuyện gì với mình, còn cần ba, năm năm mới khống chế Tiêu Dao Hầu hoàn toàn được, khi đó bắt đầu tây chinh, đại quân tây tiến vào thời kỳ then chốt.
Không thả dây dài thì không câu cá lớn được, giờ trở mặt với Tô Kính có ý nghĩa gì?
Phụ tử này chỉ đến thế là cùng.
Long Xa lao nhanh, chỉ ngừng ngoài cửa cung chốc lát, sáu chiếc Long Xa treo tấm bảng, không cần đổi phương tiện giao thông khác. Một ngàn Vũ Lâm quân đi Đông cung trú đóng, vào hoàng cung thì không thể nào bị nguy hiểm gì. Nếu trong hoàng cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn Đông Tần đế quốc đã sớm bị diệt.
Đến chính điện xuống xe, Tô Kính không thấy quan lễ nghi, chỉ có mấy nữ quan nghênh đón mời phu phụ vào điện. Cũng mời Tiêu Dao Hầu đi vào, Bình An hầu Tô Việt bị dẫn đi quần thần dự tiệc để tiếp khách.
Tô Kính và Vô Ưu công chúa dắt tay vào trong đại điện, lần này Khương Dạ không ngồi trên ngai báu cao cao. Dưới đài đại điện đặt một cái bàn, Khương Dạ không mặc vương bào mà là đạo y.
Thấy nhóm Tô Kính đi vào, nhiếp chính vương Khương Dạ cười đứng lên, đưa tay nói:
- Tiêu Dao Hầu, mời ngồi mời ngồi.
Tiêu Dao Hầu gật đầu nói cảm ơn.
Tô Kính, Vô Ưu công chúa cùng chào Khương Dạ, gã cười tươi như hoa cúc nở.
- Các ngươi là người mới, hôm nay không cần nhiều lễ, ngồi xuống đi, chúng ta nói việc nhà.
Vô Ưu công chúa không chịu nổi, hôm nay thúc thúc đổi tính? Thường này Khương Dạ khách sáo cũng không cười nhiều như vậy. Vô Ưu công chúa không biết có chuyện gì khiến thúc thúc vui như thế.
Tô Kính kéo Vô Ưu công chúa, bốn người ngồi quanh cái bàn.
Tô Kính, Vô Ưu công chúa ngồi mặt đối mặt. Khương Dạ vỗ tay, người hầu đưa trái cây, trà bánh lên, toàn làm trong vương phủ, tài liệu hiếm thấy không thua gì luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ ăn đan dược.
Đối với Tiêu Dao Hầu thì cái này không đáng là gì, chỉ hơi xa xử, chúng có ích rất lớn cho Tô Kính.
Nhiếp chính vương Khương Dạ nâng ly lên:
- Ta không uống rượu, Hầu gia...
Tiêu Dao Hầu cũng giơ tách trà lên, gật đầu.
- Hôm nay là ngày Tô Kính và Vô Ưu thành hôn, ta nghe nói Tô Kính ở bên Chu Tước cung trực tiếp dẫn Vô Ưu rời đi, trong lòng rất mừng. Những lễ nghi rắc rối đó ta cũng vô cùng ghét.
Nói rồi Khương Dạ nâng ly nhấp một ngụm, nước trà nóng hổi nhưng với gã không khác gì nước đá.
Trà này phải nấu bằng nhiệt độ cao thì dược tính bên trong mới được kích phát ra. lá trà bình thường làm vậy sẽ bị hỏng.
Tiêu Dao Hầu khách sáo nói:
- Vương gia, Kính Nhi vô lễ, ngài rộng lượng.
- Chúng ta cũng không phải ngụy quân tử bên Nho môn.
Khương Dạ cười nói:
- Tính cách thẳng thắn như Tô Kính sớm muộn gì sẽ được đại đạo, hèn gì hoàng huynh coi trọng hắn.
Tiêu Dao Hầu không nói tiếp, gã sợ nói sai. Dù sao gã đã bị Khương Dạ ám toán một lần, hiện tại biểu hiện quá nhiều có lẽ sẽ bị phát hiện gã không bị thương.
Tô Kính rất biết cách ăn nói:
- Soi với vương gia thì Tô Kính không đáng giá nhắc tới, cải cách quân chế mới là việc động trời.
Những lời này nâng nhiếp chính vương lên, cắt đứt khả năng gã đổi đề tài. Hắn không có kiên nhẫn chờ nghi thức kết thúc, nhiếp chính vương nhà ngươi cũng không kiên nhẫn chờ quân đội từ từ thay đổi kết cấu. So sánh thì động tác của Khương Dạ đối với quân đội mới là việc lớn, còn việc hắn làm thật không đáng gì.
Khương Dạ nghiêm mặt nói:
- Hai ngươi đại hôn, hoàng huynh vắng mặt, lát nữa phải cùng ta đi tông miếu, không thể thiếu thủ tục cuối cùng.
Vô Ưu công chúa không chút khách sáo hỏi:
- Đó là tự nhiên. Thúc thúc, lần này bái tế tông miếu Tô Kính có thể trực tiếp Trúc Cơ không?
Khương Dạ thầm đau lòng, theo quy định thì lần đầu tiên bái tế tông miếu không cần cho Tô Kính được lợi gì. Nhưng Vô Ưu công chúa nhắc, trước đây hoàng huynh đã cho hai người đính hôn, Tô Kính có thể được lấy ích lợi.
Chuyện này sao cũng được, nếu Vô Ưu công chúa không nhắc thì Khương Dạ lơ đẹp luôn.
- Tô Kính bây giờ đã là đỉnh Tiên Thiên đúng không?
- Đúng vậy vương gia.
- Thế thì không thành vấn đề, trực tiếp đến Trúc Cơ trung kỳ cũng được.
Vô Ưu công chúa mỉm cười nói:
- Sao có thể như vậy? Thúc thúc để Tô Kính từ từ đặt nền móng, có thể Trúc Cơ sơ kỳ là tốt lắm rồi.
Khương Dạ bất đắc dĩ, đẩy Tô Kính lên thẳng trung kỳ sẽ giảm bớt hao tổn. Nếu khống chế cảnh giới Tô Kính sẽ tích lũy hoàn mỹ, nhưng tông miếu sẽ trả giá gấp mười lần trở lên, một cái giá rất đắt để làm được điều này.
Khương Dạ vẫn mỉm cười nói:
- Hôm nay đều tùy các ngươi.
Dù sao đã như vậy, Khương Dạ có thể nhẫn nhịn mất chút lợi này, hoàng huynh hỏi thì gã có thể tự gánh được.
- Vậy thì thúc thúc lát nữa bái tế tông muốn rồi ta muốn cùng Tô Kính đi kho thư.
- Sao... được rồi, hôm nay là ngày vui của các ngươi, muốn ở trong kho thư không?
Khương Dạ vốn muốn nói ‘sao được’, vì khi hoàng huynh vắng mặt kho thư nửa đóng cửa, gã còn không được phép vào. Nhưng Vô Ưu công chúa có quyền một lần đi vào, không phân biệt là lúc nào.
- Thúc thúc, chờ sau đó ta sẽ đi đất phong, không biết lúc nào mới trở về Ngọc Kinh thành.
- Vậy đi đi.
Khương Dạ chợt nghĩ sau khi bái tế tông miếu cảnh giới của Tô Kính sẽ tăng lên ngay, nếu đi kho thư gặp ảnh hưởng xấu gì thì chẳng liên quan gã.
Khương Dạ lo lá mặt lá trái với người Tô gia, trên núi cao Ngọc Kinh thành thì Lâm Hoành Sơn chờ Phó Thanh Sơn đến nơi.