[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám
Chương 494 : Chương 494
Ngày đăng: 04:58 22/08/19
Tô Kính buồn cười nói:
- Sư phụ ở chỗ này không có chuyện gì làm, ở trong phủ của ta xem như giải sầu, ta không bắt sư phụ làm cái gì.
Vô Niệm nghĩ Tô Kính nghe lọt tai lời khuyên, sau này sẽ không để Lâm Hoành Sơn lại đi làm việc vặt, trong lòng thấy an ủi. Lão đầu vào Tô Kính tất nhiên hy vọng hắn thuận buồm xuôi gió, lão to gan khuyên nhủ mà không e ngại gì. Thân phận trước kia của Vô Niệm là chưởng môn môn phái, nắm rõ thiên phú tổ chức.
Mặc dù đệ tử Phật môn đơn thuần nhưng vẫn không có cạnh tranh. Làm chưởng môn không ai là thùng cơm. Coi như là thùng cơm thì làm chưởng môn mấy năm cũng nên láu cá.
Cuối cùng có một luyện khí sĩ không đợi Khuyển Thập Lang đi tới trước mặt, cách mười mấy người đã hét to:
- Ta... ta bị oan!
- Các ngươi... không thể lạm sát kẻ vô tội!
Đang lúc gã hét to, nhiều người lộ vẻ mặt thả lỏng, vì cái tên lớn tiếng này chết là tất cả an toàn.
Mọi người nhìn luyện khí sĩ đó như ngó kẻ ngốc.
Khuyển Thập Lang bĩu môi đến trước mặt luyện khí sĩ này, nghênh ngang nói:
- Nói thật cho ngươi biết ta muốn lạm sát kẻ vô tội không chỉ mới một, hai ngày. Để ta ngửi ngươi thử, nếu ngươi không phải đồng bọn của những người kia thì ta vẫn sẽ xử ngươi, thỏa mãn nguyện vọng của mình. Nếu đúng là ngươi thì...
Khuyển Thập Lang quay đầu lại liếc Tô Kính ở trên đài cao, hắn gật đầu ra hiệu gã muốn làm gì đều được.
Mắt Khuyển Thập Lang sáng rực cười nói:
- Ài, nếu ngươi đúng là đồng bọn của chúng thì ta sẽ không giết ngươi.
- Thật không?
- Thật.
Luyện khí sĩ quỳ xuống dập đầu nói:
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân bị người lừa dối lỡ dại bị kéo vào một...
Rầm!
Từ trên trời giáng xuống một cây cột đá đập nát người này.
Trên bầu trời vang vọng tiếng cười như điên:
- Nhãi ranh Tô gia thật thú vị, ta không tiện ra tay với ngươi, chỉ muốn cho ngươi biết sâu cạn, nhưng ngươi giết nhiều người như vậy, sát tính quá nặng, ta xem ngươi làm sao thành tựu Kim Đan. Ha ha ha ha... á!
Cái tên khoe mẽ vô danh không biết bị cái gì công kích hiển nhiên bị thương không nhẹ, hết cười nổi.
Tô Kính cười lớn chỉ lên trời:
- Không dám tự mình giết ta mà mơ thành tiên?
Bị Tô Kính khinh bỉ nhưng người nọ không rảnh quan tâm. Lâm Hoành Sơn không đuổi theo, chỉ có một cây búa khổng lồ đuổi theo. Một búa giáng xuống, chân và khôi giáp của người đó đã bị thương nặng. May mắn đối phương không dám bỏ mặc đám người nhỏ yếu kia nên không rượt theo, không thì gã chết chắc.
Giờ mà không hiểu dừng lại răn dạy thằng nhãi Tô gia là rất ngu.
Tô Kính cũng biết lời như thế không cách nào kích thích đến người kia, nếu không chịu nổi loại phép khích tướng này thì người đó đã không có thành tựu mạnh vậy.
Bị Lâm Hoành Sơn công kích còn chạy thoát được thì người này chắc chắn không phải cường giả trên Kim Đan tứ trọng.
Trong đế quốc có nhiều khu vực cấm bay, trên Kim Đan tứ trọng muốn đi khắp nơi phải chào hỏi quan phủ trước, có nhiều chỗ không cho đi.
Ai không tuân theo thì Khương gia sẽ phái ra rất nhiều cường giả Kim Đan tiễu trừ.
Tất cả gia tộc lớn, Đạo Cung cùng ký tên hiệp nghị nước đồng ý quy tắc này. Giống Mang Sơn đạo phái cũng ký giấy cam đoan. Nếu không Kim Đan tứ trọng đi lung tung sẽ gây thương tổn lớn cho người bình thường.
Nhìn Phó Thanh Sơn là biết, sát thần này vì bảo vệ Tô Kính dứt khoát giết chết một môn phái nhỏ mấy vạn người, bao gồm bình dân tay không tấc sắt. Nếu ngươi trông nhờ vào Phó Thanh Sơn cứu người thì càng là cổ tích ngàn lẻ một đêm.
Khuyển Thập Lang rất tức giận, gã đang hành một người đột nhiên bị cột đá từ trên trời giáng xuống đập chết, uy phong của gã, biến thành trò cười.
Khuyển Thập Lang ngửa mặt lên trời phun nước miếng, có Lâm Hoành Sơn nên gã dám phun nước miếng không sợ đối phương trả thù.
Ngão Thiết Thú ngửa đầu nhìn bầu trời, cuối cùng lắc đầu, nó không giết được người đó, thậm chí không cách nào ngăn chặn trong chốc lát. Ngão Thiết thú ham ăn sẽ không làm mấy chuyện vô ích.
Khuyển Thập Lang chửi rủa trong chốc lát mỏi miệng, gã xắn tay áo nhìn luyện khí sĩ bên cạnh:
- Ngươi!
- Đại gia!
Luyện khí sĩ quỳ xuống luôn miệng nói:
- Đã kiếm đủ mười lăm rồi! Đã mười lăm rồi!
Khuyển Thập Lang kinh ngạc nói:
- Thật không? Toán thuật của ta không được tốt, không biết tính.
- Chắc chắn thật, thật vô cùng, nếu không tin thì đại gia đếm da người trong tay đi.
- Ưm, ngươi nói có lý, chắc đủ mười lăm rồi. Nhưng trừ những nghịch tặc ra có lẽ vẫn còn ẩn núp trong các ngươi...
Tô Kính vừa đúng ngăn cản Khuyển Thập Lang nổi điên:
- Đủ rồi Thập Lang, chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt đi.
Loại người như gã cho chút màu sắc không phải mở phường nhuộm mà mở luôn nhà máy in nhuộm.
- Vâng thưa thiếu gia.
Khuyển Thập Lang có ưu điểm là làm theo lệnh, Tô Kính nói gì gã sẽ không có ý kiến phản đối. Không chủ tử nào không thích loại nô tài này, dù gã không có thực lực, để ở bên người vui vẻ cũng tốt, chỉ thêm cái miệng, một đôi đũa.
Người trên quảng trường thở phào nhẹ nhõm. Tô Kính nói sao cũng là thế tử Tiêu Dao Hầu, hắn sẽ không làm chuyện nuốt lời.
Nếu nói buông tha mọi người mọi người chỉ cần không khiêu khích thế tử sẽ rất an toàn.
- Chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt, tâm tình của ta hơi không tốt, nếu các ngươi có nhu cầu gì thì đi nói với người hầu của ta. Thập Lang, bắt đầu từ hôm nay ngươi thuận tiện lo nhiệm vụ tiếp khách.
- Rõ thưa thiếu gia, ta chắc chắn khiến thiếu gia vừa lòng.
Giọng Tô Kính xuất hiện trong đầu Khuyển Thập Lang:
- Thập Lang, người quan trọng thật sự hãy đưa cho ta, ngươi chịu trách nhiệm kẻ nhát gan được rồi. Nguyên tắc của ta là không để cho những người này chiếm lợi lớn. Nếu ngươi có bản lĩnh hố họ mà khiến bọn họ kiếm tiền cho ngươi thì ta mặc kệ. Thái độ của ta rất rõ ràng rồi, sau này ta sẽ không gặp người như thế, thật là lãng phí thời gian!
Khuyển Thập Lang gật đầu lia lịa, trong lòng thầm thắc mắc. Thiếu gia chắc không nói bóng gió là gã vô dụng đi?
Gã cũng có khổ luyện vậy, bản lĩnh điều tra càng ngày càng mạnh hơn, ăn linh hồn
cường giả Kim Đan là thăng cấp Trúc Cơ hậu kỳ dễ dàng.
Có thể thoải mái một thời gian rồi, thừa dịp này dùng nhiệm vụ thiếu gia cho mình vớt chút mỡ màng cũng không tệ.
Khuyển Thập Lang nghĩ tới đây mặt mày hớn hở.
Vô Ưu công chúa mặt không chút thay đổi, gật đầu với Tô Kính, đứng dậy rời đi, nàng thấy chán chết. Tô Mộ không đi, Vô Ưu công chúa đi rồi nàng vui vẻ chờ bên cạnh Tô Kính, hưởng thụ chung đụng trong chốc lát.