[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 512 : Chương 512

Ngày đăng: 04:59 22/08/19

Người này còn trẻ mà đã có kinh nghiệm quan sát lòng người, ít nhất là thống soái hợp cách. Tô Kính và Mộ Ngân Mâu bàn bạc xong hạm đội chính thức lẫn vào nhau. Hai người, ba mươi chiếc Phi Xà Hạm, hai chiếc làm một hạm đội riêng dẫn dắt chiến hạm số hiệu khác nhau kéo ra khoảng cách luân phiên săn bắn. Hạm đội của Tô Kính vì lý do an toàn nên tốc độ chậm lại, chỉ vài ngày hạm đội của Tô Mộ đã đuổi theo. Cách ngàn dặm hạm đội của Tô Kính phát hiện hạm đội Ám Dạ Song Long quân. Tô Mộ nghe nói có một cô nương Mộ gia ở cùng Tô Kính nên bỏ soái hạm của mình, hòa lẫn hạm đội mình và hạm đội của Tô Kính, nàng thì chạy lên kỳ hạm của hắn. Lúc này Thần Lâm cũng đến, kỳ hạm của Tô Kính có thể chứa vạn người bắt đầu hơi bị chật. Không phải chiến hạm nhỏ mà vì Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu ở trên một thuyền làm Tô Kính thấy chật. Tô Kính không thích làm thống soái, nhưng Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu chỉ huy không bằng hắn. Nói sao thì Tô Kính được Lâm Hoành Sơn dạy dỗ, điển tịch Binh gia trong đầu hắn không ít hơn đạo gia. Phụ tá bên cạnh Tô Kính tạm thời quan sát hắn chỉ huy, hắn không cho bọn họ đi theo mình học, không được hỏi, mỗi người nhìn thấy đồ vật khác nhau. Rất hiếm có người giống Tô Kính dựa vào chủ công bồi dưỡng phụ tá. Chiêu mộ phụ tá có ý nghĩa là chia sẻ gánh nặng cho chủ công, để Tô Kính có thể nghỉ ngơi một chút, hiện tại vì bồi dưỡng thuộc hạ làm hắn càng mệt hơn. Ai kêu nhiếp chính vương Khương Dạ chết tiệt phát động viễn chinh sớm? Nếu Tô Kính án binh bất động, hắn có quân đội trăm vạn sẽ bị người nói xấu. Vụ này có thể lớn có thể nhỏ, không chừng nói hắn có ý đồ mưu phản. Huống chi về chiến tranh trên biển Tô Kính rành hơn người Đông Tần đế quốc, vì hải quân đế quốc luôn rất yếu. Tô Mộ vui vẻ, nhìn bộ dạng Mộ Ngân Mâu xong nàng không còn lo Tô Kính có mơ tưởng gì. Mộ Ngân Mâu đẹp đến kỳ dị nhưng quá cao to vạm vỡ, Tô Mộ thầm đoán tuyệt đối không phải loại hình Tô Kính thích. Tô Kính thích bộ dạng như Vô Ưu công chúa. Giờ Tô Mộ đã hiểu Tô Kính thật sự thích Vô Ưu công chúa, thậm chí có thể nói là yêu. Nàng có chút hối hận, nhưng muộn rồi, may mắn Tô Kính không xa cách nàng không thì Tô Mộ không biết làm sao sống. Trên kỳ hạm của Tô Kính nơi quan trọng không phải phòng chỉ huy mà là một phòng thí nghiệm, tài liệu các loại yêu thú bị đưa tới cho Thần Lâm nghiên cứu. Dọc đường đi Thần Lâm cung cấp phù văn mới đủ để tước vị của Tô Kính lên một phẩm. Tô Kính chợt nhận ra biển cả là kho báu vô cùng khổng lồ, miễn ngươi có thực lực là có thể làm giàu. Đội tàu Lý gia đi đằng trước chưa gây rắc rối gì cho Tô Kính, nhưng từ khi liên hiệp hạm đội của hắn giảm thấp tốc độ đi sau thì không cách nào giám thị hạm đội Lý gia nữa. Khoảng cách hai bên càng lúc càng xa. Sau khi Thần Lâm đến Tô Kính mới thả lỏng, mỗi ngày có chút thời gian ngắm cảnh. Tô Kính ít ngắm cảnh biển, lúc ở Trái Đất thời trẻ hắn hay đi chơi, về sau trưởng thành tham gia cơ cấu nghiên cứu khoa học quốc gia thường sống trong núi sâu, không thể xem biển. Video trong vi tính và biển rộng thật sự không thể so sánh được, hôm nay Tô Kính đứng ở đầu thuyền đón gió biển, không suy nghĩ gì nữa, chỉ lẳng lặng cảm nhận mùi tanh thoang thoảng. Sinh vật trong đại dương nhiều hơn trên đất liền rất nhiều, hình thái sinh mạng càng phức tạp. Tô Kính thầm nghĩ sinh vật biển trên thế giới này tại sao không tiến hóa ra văn minh? Tô Kính đang nghĩ thì nghe tiếng ca da diết, ngay sau đó biển nổi lên sương mù. Tô Kính giật nảy mình, người cá! Thế giới này có truyền thuyết người cá, càng không phù hợp lẽ thường hơn Trái Đất. Nghe nói người cá thành lập đế quốc vô cùng mạnh ở sâu trong biển rộng, nhưng người cá chưa từng xuất hiện gần bờ biển ba ngàn dặm. Từng có cường giả xâm nhập biển rộng phát hiện người cá đi một mình và bắt được người cá, đáng tiếc chưa đưa đến đất liền thì chết. Năm đó các tu sĩ suy đoán loại sinh vật này không thể đến gần đất liền. Tiếng ca của người cá trong thế giới này không phải mê hoặc người mà trực tiếp giết người. Ban đầu cường giả bắt được người cá từng nói tiếng ca của người cá có uy hiếp cực lớn cho người dưới cảnh giới Kim Đan. Tô Kính hiện là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng hắn không sợ, hắn có Lục Đạo Thần Giám. Nếu người cá công kích nhằm vào hắn sẽ bị phản kích. Vấn đề là chiến hạm của hắn nếu không phòng hộ ngay sẽ có nhiều binh lính bình thường không chịu nổi công kích như vậy. Trước chiến hạm chợt dấy lên một cuộn sóng cao mấy chục thước, một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều lõa thể ở trên đầu sóng: - Sao vậy, ngươi sợ? Mỹ nhân nói với Tô Kính: - Nhân loại nhà ngươi mang theo hạm đội khổng lồ như thế tru diệt yêu thú, chẳng lẽ muốn tấn công Hải quốc? Tô Kính lắc đầu nói: - Chúng ta chỉ muốn đuổi đi Tà Thần không thuộc về thế giới này, tấn công từ đường biển. Mỹ nhân vận dụng sóng triều giữ tư thái thụt lùi: - Ngươi không quan tâm ta là ai? Kỳ hạm của Tô Kính không chậm lại. - Dĩ nhiên quan tâm nhưng... nàng sẽ tự nói. - Ta không nói, qua đây xem chỉ để biết nhân loại có ý định gì. - Có ý định gì được? Biển sâu là cấm khu, gió bão tàn phá. Mỹ nhân nói chuyện đưa tình như thẹn thùng: - Không lâu sau tất cả gió bão sẽ yên lặng. Tô Mộ dứng sau lưng Tô Kính từ bao giờ: - Ô, là mỹ nữ, ca, ta không ngờ ca tùy tiện đứng ở đầu thuyền cũng gặp diễm ngộ. Tô Kính trả lời: - Ta có muốn đâu. - Có kiếm quang không? Tô Kính ngẫm nghĩ, mỹ nữ này xuất hiện tiếng ca liền ngừng, chưa công kích hạm đội của hắn. Có lẽ vì thực lực của nàng chưa đủ hoặc không định đối địch. - Tạm thời không có. Mỹ nhân hỏi Tô Kính: - Xin hỏi, ta có thể đi theo các ngươi không? Tô Mộ trả lời: - Tất nhiên là không. - Ta hỏi hắn. Tô Kính nói với mỹ nhân: - Nàng cũng có hiệu quả như nhau. Mỹ nhân nhẹ nhàng đung đưa đầu, trong mái tóc màu đen dài lóe tia điện: - Đã vậy thì ta sẽ hát. - Thế thì ngươi chết đi! Hai ảo ảnh thần long bay lên từ sau người Tô Kính nhanh như tia chớp siết mỹ nhân, không chút thương tiếc. Cùng lúc đó người mỹ nhân biến ra mấy ngàn vảy trơn, vặn người muốn thoát khỏi khống chế. Nhưng thần long ảo từ trạng thái năng lượng chuyển thành vật chất, vảy dựng ngược khảm vào vảy người cá. Mặc kệ người cá có thủ đoạn gì, hơi nhúc nhích chút là vảy mang đến đau đớn khiến nàng không làm được gì.