[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 676 : Chương 676

Ngày đăng: 05:01 22/08/19

Thành chủ này đang cầm đại ấn Ưng Dương Thành, không biết giao cho ai thì tốt. Tô Kính cười nói: - Đường huynh, nếu không ngươi tới đi? - Tạm thời gởi lại ở chỗ của ngươi. Chờ chuyện của gia tộc Cổ thị giải quyết xong, sẽ trả lại cho thành chủ. Tô Kính nghe Đường Hà nói như vậy, đưa tay tiếp nhận đại ấn. Vừa tiếp xúc với đại ấn, Tô Kính lại hối hận. Bởi vì trong đại ấn truyền tới khí tức. Thứ này, ít nhất là thứ rất gần với thần khí. Ấn của Binh Gia là rất khó luyện chế tạo đến trình độ cao như vậy. Bản thân Tô Kính cũng luyện khí, nhưng chưa từng thành công. Một đại ấn Binh Gia cao cấp duy nhất của hắn chính là Phong Thần Ấn trong tay của bộ xương khô thần binh khôi lỗi. Phong Thần Ấn là thứ do Vũ Thánh tự tay chế luyện. Một đại ấn thành chủ này này cũng chỉ thấp hơn so với đẳng cấp của Phong Thần Ấn có một cấp mà thôi. Thành chủ này nhìn thấy được thần sắc Tô Kính, lập tức nói: - Đây là dấu hiệu nắm giữ Ưng Dương Thành. Ta không có khả năng thu hồi. Cho dù tương lai thành lập công lao, thứ này, ta cũng không dám cầm ở trong tay. - Vì sao? - Đây cũng là đồ của gia tộc Cổ thị. Nó từ trong tay ta đưa ra bên ngoài, cho dù tự mình thu hồi, ta cũng sẽ phải chịu một ít... - Yên tâm, sẽ không đâu. Tô Kính mỉm cười nói: - Chúng ta sẽ giải quyết tất cả phiền phức. Trong lòng thành chủ lạnh giá. Nhưng bản thân hắn còn muốn sống, đương nhiên cũng không nhúng tay vào chuyện sống chết của người khác được. Thiếu niên Luyện Khí Sĩ này nói muốn bảo tồn tính mạng của mình, cũng cần phải có lý do thanh lý gia tộc Cổ thị. Chỉ có điều gia tộc Cổ thị khổng lồ như vậy, một thành sống sót, sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi. - Đi vào trong lại nói. Ta là Tô Kính. Hắn tên là Đường Hà. Ngươi tên gì? Tô Kính thuận miệng hỏi. - Cổ Nhạc Thiên. Tô Kính bật cười, nếu như sử dụng bút để viết, mình không chừng sẽ nhìn lầm thành Cổ Thiên Nhạc. Thấy Tô Kính cầm đại ấn Binh Gia trong tay, thần sắc hòa hoãn một chút. Cổ Nhạc Thiên có chút yên lòng. Binh Gia có người thay đổi thất thường. Nhưng trong Đạo Môn, phần lớn Luyện Khí Sĩ lại giữ lời. Người cảnh giới càng cao, càng không nuốt lời. Hắn đánh cược cả xuất thân tính mạng vào bên trong, đương nhiên không phải chỉ vì sống sót. Hắn còn muốn ở trong gia tộc Cổ thị xoay người, trở thành chủ nhân duy nhất. Bán đứng gia tộc tính là cái gì. Dù sao người trước mắt cũng chưa chắc để ý tới lợi ích vĩnh cửu của Ưng Dương Thành. Đối phương quá cường đại. Những chiến hạm bay ở trên trời kia, biện pháp duy nhất để tiêu diệt, chính là phái cường giả thành tựu Thiên Địa Luân, bay lên sử dụng thần thuật đánh rơi. Nhưng đối phương là Luyện Khí Sĩ, cũng sẽ có cường giả Kim Đan hộ tống. Nói cho cùng, là một vấn đề so sánh thực lực chỉnh thể. Đối phương có trên trăm vạn đại quân. Dù thế nào cũng cường đại hơn so với Ưng Dương Thành. Số lượng Kim Đan cũng sẽ không ít hơn so với một trăm. Tô Kính liếc mắt nhìn Đường Hà. Biểu tình của Đường Hà là cười híp mắt, bộ dáng không hề tính toán. Tô Kính nghĩ thầm, mình được cái đại ấn Binh Gia này, trước thành tựu Bạch Hổ Nguyên Thai, cũng không nhất định lại chuẩn bị thần ấn Binh Gia khác. Nếu có thể thành Bạch Hổ Nguyên Thai, Phong Thần Ấn của mình cũng có thể phát huy ra lực lượng tuyệt đối. Nghĩ tới đây, Tô Kính lặng lẽ đi vào phòng khách, ngồi ở trên chỗ ngồi chủ nhân. Đường Hà dứt khoát đứng ở trong sân, không tham dự vào chuyện của Tô Kính. Hắn biết, mình không đi vào, Tô Kính cũng sẽ không thiếu mình một đồng. Nhân thủ của mình vốn là chưa đủ. Nếu như tham dự vào, lưu lại mười vạn người? Tổng cộng mới có hai mươi mấy vạn quân tinh nhuệ! Mà thôi, chỉ lấy trích phần trăm là tốt rồi. Hai phần lợi ích cũng là không nhỏ. Thám tử của Đường gia, điều tra rất rõ ràng. Một năm Ưng Dương Thành có thể bồi dưỡng ra được số lượng Ưng Thú là ngoài năm vạn con. Năm nay giao dịch còn chưa bắt đầu. Nói cách khác, một mình mình có thể được phần Ưng Thú, lại có một vạn con. Mà kỵ binh của mình đúng lúc là hai vạn. Thời điểm rời khỏi Vũ Thánh Đảo, lại thêm gần một vạn là chuyện đặc biệt dễ dàng. Thời gian xông tới quốc gia Tà Thần, trên cái đảo này chắc hẳn còn có thể bổ sung cho mình hai vạn Ưng Thú. Kỵ binh của mình có thể một người hai vật cưỡi. Tô Kính chỉ chỉ vào cái ghế, để cho Cổ Nhạc Thiên ở ngồi xuống vị trí của khách, sau đó mở miệng nói: - Người nhà ngươi, thế nào không thấy tới gặp ta? Da mặt Cổ Nhạc Thiên thoáng kéo căng, nói: - Tô đại nhân, quân đội của ngài còn chưa có hoàn toàn khống chế được thành thị này. Chờ sau khi binh doanh xây dựng xong, ta sẽ đưa tất cả người nhà của ta, tất cả nhiệm vụ vào trong tay của đại nhân. Tô Kính hiểu rõ, Cổ Nhạc Thiên này làm vậy, là sợ bây giờ mình không bảo vệ được người nhà của hắn. Đồng thời, Tô Kính cũng biết Cổ Nhạc Thiên muốn cái gì. Tô Kính có chút khó chịu, nói thẳng: - Cổ Nhạc Thiên, ngươi muốn ta giúp ngươi thanh lý gia tộc Cổ thị, cho ta phần danh sách là được rồi. Người trong danh sách, ta bảo đảm một người cũng không lưu lại. Sau này, ngươi vẫn là thành chủ Ưng Dương Thành. Cái khác ta không muốn quản. Ta chỉ cần đủ số lượng Ưng Thú. Cổ Nhạc Thiên thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Gia tộc Cổ thị thu được lợi ích ở trên phương diện Ưng Thú, còn chưa có xếp hạng thứ nhất. Đối phương không ngờ là vì Ưng Thú, cứng rắn đánh xuống Ưng Dương Thành. Như vậy chẳng khác nào so với một người võ trang đầy đủ, trong tay cầm vũ khí laser, mặc áo giáp năng lượng, nhảy vào một bộ lạc người nguyên thủy, muốn một củ khoai tây trong tay của người nguyên thủy, lại giống như không nhìn thấy một đám gia súc người nguyên thủy nuôi dưỡng trong bộ lạc. Lợi nhuận của Ưng Thú tất nhiên lớn, nhưng phiêu lưu cũng lớn. Tỷ lệ bản thân chúng sống lại không cao. Trước một tuổi, chúng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Đồng thời thức ăn nuôi dưỡng Ưng Thú thật sự không đắt. Vấn đề là nhân lực huấn luyện Ưng Thú, phí dụng lại không thấp. Buôn bán Ưng Thú, còn xa mới bằng gia tộc Cổ thị kinh doanh hương liệu, còn có kinh doanh ngọc thạch. Lẽ nào, đối phương không biết chuyện mình có khoáng mạch ngọc thạch, còn có khống chế một bộ lạc Yêu tộc trong biển? Cửa lớn của mình cũng bị đối phương đạp nát, đối phương lại chỉ uống hớp nước đã đi? Sự do dự trong nháy mắt đó, đã bị Tô Kính nhận thấy được. Hắn cũng không nói ra. Hắn thật sự là chính là muốn lợi ích của Ưng Thú. Chỉ là tuyệt đối không chịu lập tức bỏ đi. Hắn nhìn Cổ Nhạc Thiên. Cổ Nhạc Thiên kịp phản ứng, cắn răng, nói: - Ta muốn làm việc cho Tô đại nhân. Số lượng người trong gia tộc phản đối, sẽ nhiều vô số.