[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 700 : Chương 700

Ngày đăng: 05:01 22/08/19

Hai bộ xương khô này thật sự muốn giết chết Đại Tiễn Sư. Bọn họ khởi động lĩnh vực Kim Đan, lại dựa vào đạo khí của hai Đại Tiễn Sư, cũng đủ để chống đỡ. - Công kích! Tô Kính thấy tất cả mọi người vào chỗ, hạ mệnh lệnh công kích đối với Đại Tiễn Sư. Hai Đại Tiễn Sư đồng thời giương cung, cài tên, ngón tay buông lỏng. Cường giả Kim Đan bên cạnh Đại Tiễn Sư đều cảm giác da tê dại. Bọn họ đều không thấy rõ quỹ tích của hai mũi tên này. Hai mũi tên bắn ra mấy nghìn đạo hư ảnh. Đáng chết chính là, mỗi một đạo ảo ảnh đều không hề để ý tới lĩnh vực Kim Đan, bất cứ lúc nào có thể biến thành quỹ tích mũi tên thật sự. Hai mũi tên lông vũ, toàn thân màu xanh lục, thuần túy là do ngọc thạch chế tạo thành. Toàn bộ chiến trường chiến đấu cũng bị mất đi ý nghĩa. Nếu như tám Kim Đan Vô Niệm có tổn thất, lần xung đột này xem như là thế hoà. Chỉ cần đám người Vô Niệm có thể đẩy lùi hai bộ xương khô, trên phương diện chiến lược, chính là tạm thời chiếm được ưu thế. Nếu như có thể giết chết bộ xương khô, Tô Kính xem như là thu hoạch lớn, giành được toàn thắng. Lần xung đột này, binh lính của hắn tử thương hơn vạn. Hơi lớn. Chỉ có điều cũng tiêu diệt trên trăm vạn vong linh. Đối với kết quả này, Tô Kính có thể tiếp nhận. Dù sao binh sĩ của Sơ Xuân Quốc không có cách nào làm tinh nhuệ. Bản thân quân nhân do Tô Kính đưa từ Đông Tần đến, lại một người cũng chưa chết, tối đa là bị thương. Vô Niệm đối mặt vơi thánh giá xương trắng, còn có dây xích xương lặng lẽ không một tiếng động, chỉ phất tay áo cà sa của hắn lên. Dù thế nào, phật khí cũng sử dụng không tệ. Hắn luyến tiếc nếu thật sự mất đi. Ngay cả một lần nữa luyện thành đạo khí Đạo Môn, hắn cũng không bỏ được. Có người nói, áo cà sa này là do một Bồ Tát trước khi phi thăng lưu lại. Nếu như ở đế quốc Đông Tần, cho dù Vô Niệm là Kim Đan ngũ lục trọng, cũng không dám lấy đồ của Bồ Tát đi khắp nơi khoe khoang, giấu cũng không thỏa đáng. Cho dù có làm chuyện luyện hóa ở trước mặt Đạo Môn, không thể cắt đứt được khí tức do phật tông lưu lại ở phía trên. Ở đây trời cao hoàng đế xa, trước mắt lại không có người lạ nào, nghề nghiệp tăng lữ này đối với vong linh mà nói, cũng là tử địch. Tuyệt đối sẽ không bởi vì đồ hắn dùng, sẽ đi tố giác với đế quốc Đông Tần cái gì. Vô Niệm nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra một vẻ tươi cười. Trên áo cà sa có một tượng Phật nho nhỏ xuất hiện, quay về phía thánh giá xương trắng nhẹ nhàng chỉ một cái. Cái thánh giá xương trắng này nhất thời chấn động dừng lại. Phía trên phóng thích ra dây xích xương trắng, nhất thời lại lệch hướng. Đám người Vô Niệm vẫn không nhúc nhích, lại tránh né được công kích lần này. Hai sứ giả của thần vong linh nhất thời lại có chút sợ hãi. Ở thế giới vong linh, bọn họ cũng không nhất định phải khiếp sợ vật do Bồ Tát lưu lại. Nhưng bọn họ là bị triệu hồi ra, tác chiến ở thế giới Thần Châu. Bản thân lại bị pháp tắc Thiên Đạo áp chế, đối với lực lượng của tăng lữ, hoàn toàn là bị kìm chế. Vô Niệm mặc dù có chút mừng rỡ, cũng không có hí hứng gì. Trái lại hắn thở dài một tiếng, nói: - Cũng được, đây là một lần cuối cùng sử dụng ngươi! Nói xong, hắn chỉ tay lên trên trời. Trong bầu trời, ánh sáng mặt trời trong nháy mắt lại tập trung ở trên bức tượng phật nho nhỏ kia. Tượng Phật cử động, từ tư thế ngồi xếp bằng, bỗng nhiên đứng lên, đạp áo cà sa, bay về phía hai sứ giả vong linh. Bộ xương khô giơ kiếm lại đâm ra. Trên trường kiếm có sóng đen dập dờn dao động. Hai kiếm phong bơi qua bơi lại không ngừng, giống như là một lưỡi kéo, bất cứ lúc nào cũng sẽ giao hòa cùng một chỗ. Chiếc kéo do vật liệu thép bình thường chế tạo ra, ở dưới tác dụng của lực lượng đòn bẩy, đều có thể cắt được vật cứng đặc biệt. Hai thanh trường kiếm xương trắng này nếu như đan xen đánh ra một đòn, chắc hẳn cho dù là chiếc áo cà sa do Bồ Tát lưu lại của Vô Niệm cũng không ngăn cản được. Tượng Phật nho nhỏ kia mở miệng, thốt ra một âm tiết quỷ dị. Thần sắc của đám người Vô Niệm nhất thời trở nên đặc biệt nghiêm túc và trang trọng. Trong nháy mắt, hồn hỏa trong mắt của sứ giả vong linh lại rút nhỏ phân nửa, sau đó chợt từ trong hốc mắt bắn ra. Tượng Phật một bước đi tới đỉnh đầu của một sứ giả vong linh, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, miệng tụng Chân Ngôn. Ai cũng nghe không rõ được tượng Phật nói là cái gì, chỉ cảm giác có lực lượng mạnh mẽ, từ trong u mình hạ xuống, xuyên vào trong thân thể tượng Phật. Sau đó, tượng Phật này giơ một tay, đập về phía đỉnh cầu của một bộ xương khô. Sứ giả của thần vong linh bên cạnh, bị một quyền này đập đến xương sọ nát bấy. Hai viên hồn hỏa thoáng cái đã tan hết. Một sứ giả vong linh khác thấy vậy, khiếp sợ đến mức xoay người lại muốn chạy trốn. Tượng Phật chỉ đưa tay ra chỉ. Những bước chân tiến về phía trước của sứ giả vong linh này, lại biến thành đi từng bước một về phía sau, lùi đến trước mặt tượng Phật. Vô Niệm gần như muốn chảy nước mắt. Bồ Tát phi thăng này, không ngờ thành Phật! Nói cách khác, ở trong thế giới đẳng cấp cao hơn, phật môn vẫn chưa diệt sạch, hơn nữa còn có không gian thăng cấp. Hắn đã phản bội phật tông, nói cái gì cũng đã muộn. Ngay cả như vậy, trong lòng của hắn bỗng nhiên cũng cảm thấy chua xót không dừng. Sau khi chua xót qua đi, chính là vui vẻ an bình. Tiền bối thành Phật, khẳng định biết chuyện Tâm Ý Tông chuyển sang Đạo Môn, nhưng vẫn đưa tới lực lượng. Phật môn quảng đại, nhưng ở thế giới Thần Châu, đã không có đất cắm dùi. Về phần Đạo Môn, ai... Vô Niệm thở dài, lại ca thán. Một bộ xương khô khác đã bị tượng Phật giết chết. Chỉ là lần này, tượng Phật chỉ là đưa tay móc ra hai hồn hỏa của sứ giả vong linh, bóp ở trong tay hóa thành hai viên hạt châu tròn vo. Cái này so với Hồn Châu Tô Kính chế tạo ra trước đó, còn mạnh hơn nhiều, để làm nguyên liệu trân quý. Hai hạt châu bị tượng Phật ném cho Vô Niệm. Một hài cốt hoàn chỉnh của sứ giả vong linh, bị tượng Phật này tiện tay ném một cái, lại từ trên biển bay đến trước mặt Tô Kính. - Cảm ơn ngươi chiếu cố đệ tử của Tâm Ý Tông, đây là đáp tạ. Đã từng luyện hóa qua. Tiếng của Phật vang lên ở bên trai của Tô Kính. Tô Kính nghiêm nghị. Hắn tiện tay thu bộ xương khô này vào trong không gian quẻ Chấn. Trong nháy mắt, hắn liền phát hiện ra bộ xương khô này đã trở nên vô cùng tinh thuần, không có bất kỳ dính dáng nhân quả nào. Đây là lực lượng của phật sao?