[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 773 : Số phận (2)

Ngày đăng: 05:02 22/08/19

Dưới ánh lửa bay lượn, chiến xa ở trong đại quân của kẻ địch trực tiếp đánh ra một đường máu. Đội quân chiến xa của nàng không giống với đội quân chiến xa của Tô Kính, chú trọng đấu tranh anh dũng. Hai cánh kỵ binh đều là trọng kỵ binh, đuổi theo tàn binh bại tướng, giống như chó rượt thỏ, kẻ địch đã mất đi dũng khí chống cự. Trong cờ Bạch Hổ, Tưởng nguyên soái từ ban đầu vốn hưng phấn, chuyển thành kinh hoàng. Trước mặt của hắn, âm binh đã chết mấy vạn. Thiên Địa Luân triển khai, những âm binh căn bản cũng không phải là đối thủ. Đẳng cấp chênh lệch, phát sinh uy áp cường đại. Những âm binh khi còn sống, cũng là đệ tử Binh gia. Tưởng nguyên soái ở trong cờ Bạch Hổ, căn bản là vô địch. Nhưng hắn không tìm được lối ra. Nếu như giết chết tất cả những âm binh này, bản thân luyện hóa, lối ra tự nhiên hiện ra. Vấn đề là, kẻ địch sẽ cho hắn một thời gian sao? Con xúc xắc vận mệnh trong tay, đã biến thành màu xám đen, đang co bóp không ngừng. Thời gian nó xoay tròn, phóng ra một tia lực lượng không có cách nào kiểm tra đo lường, khiến cho trên người mình cảm giác nặng nề, không còn chút sức lực nào. Vài ba lần, Tưởng nguyên soái muốn ném đi con xúc xắc vận mệnh. Nhưng thứ này chính là ở trong lòng bàn tay, không có cách nào ném ra. Trong trăm vạn âm binh, căn bản không có kẻ nào địch lại. Côn trong tay Tưởng nguyên soái một gậy quét ra, chính là mười mấy âm binh bị đập chết. Những âm binh này hóa thành khí đen, bị không gian cờ Bạch Hổ hấp thu, phải mất ba tới năm ngày, mới có thể sống lại. Tưởng nguyên soái lại hoàn toàn không có chút vui mừng nào. Hắn thấy được, trên cái đài cao kia không có một bóng người. Nơi đó đáng lẽ phải có một âm binh cường đại nhất. Tưởng nguyên soái nghĩ đến bộ xương khô thần binh khôi lỗi hắn nhìn thấy được ở chỗ lỗ thủng thành thị kia. Hắn bỗng nhiên biết, đó chính là tồn tại vốn nên ở trên đài cao. Không ngờ, đã bị kẻ địch thu phục! - Ta không cam lòng! Âm Dương Côn của Tưởng nguyên soái bay lên giữa không trung, dứt khoát bay lượn ở trong phạm vi khống chế của Thiên Địa Luân. Lần này, có tới hàng trăm âm binh bị Âm Dương Côn của hắn quét trúng, hóa thành khí đen, biến mất. Tưởng nguyên soái từng bước một đi về phía chỗ đài cao đằng xa. Hắn muốn đi tới, sử dụng Thiên Địa Luân cảm nhận một chút, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trăm vạn âm binh phát ra sát khí, đối với Tưởng nguyên soái lại không có ảnh hưởng nào. Tim hắn lại đang cuồng loạn. Hắn từng bước một đi tới dưới đài cao. Hắn vươn tay ra, con xúc xắc vận mệnh vẫn đang xoay tròn, đã đến gần với một màu thuần đen, bám sát vào lòng bàn tay của hắn, phóng ra lực lượng lạnh như băng. Tưởng nguyên soái cười lạnh nói:  - Vận mệnh của ta, tự bản thân ta tới nắm giữ! Nói xong, hắn hung hăng vỗ bàn tay của mình vào trên đài cao. Toàn bộ không gian cờ Bạch Hổ đều run rẩy một cái. Chỉ thấy trên đài cao kia xuất hiện một chưởng ấn cực lớn. Con xúc xắc vận mệnh, bị đánh vào trong chưởng ấn. Âm Dương Côn của Tưởng nguyên soái đánh về phía trước, đập trúng con xúc xắc vận mệnh nỗ lực bay trở về lòng bàn tay hắn. Vút. Một tiếng động phát ra, con xúc xắc vận mệnh rơi xuống đất. Nửa đoạn trước của Âm Dương Côn trực tiếp bể nát. Tưởng nguyên soái nhất thời ngây ngẩn cả người. Đây chính là đạo khí cấp bậc thần binh, làm sao có thể lại bể nát được! Âm binh phía sau, quên cả sống chết nhào lên. Thời điểm khi tiến vào Thiên Địa Luân của Tưởng nguyên soái, liền hóa thành khí đen tiêu tan. Điều này đối với Tưởng nguyên soái mà nói, vốn không tính là gánh nặng lớn gì cả. Nhưng thần binh Âm Dương Côn bị tổn hại, khiến cho trong lòng Tưởng nguyên soái trống rỗng. Từ khi hắn bắt đầu tu luyện bí pháp Binh Gia, thần binh này đã ở bên trong thân thể săn sóc ân cần. Một khi tổn hại, giống như là thứ gì đó trong thân thể hắn trực tiếp biến mất. Loại biến mất này, càng giống như là trong sinh mệnh của hắn từ trước đến nay đều chưa từng tồn tại một cây thần binh này. Không quan tâm hắn suy nghĩ tìm hiểu thế nào, đều nghĩ không ra. Nhưng trong tay rõ ràng còn có nửa đoạn Âm Dương Côn. Tưởng nguyên soái suy nghĩ một chút, trong miệng bỗng nhiên phun ra một búng máu. Búng máu tươi này bắn ở trên đài cao, trực tiếp đánh ra một lỗ thủng sâu không thấy đáy ở trên đài cao. Máu chó của Khuyển Thập Lang có thể bá đạo hơn gấp trăm lần so sánh với những gì Tưởng nguyên soái cảm giác được. Bộ ngực hắn bị thương. Đối với cường giả Binh Gia mà nói, đây thật sự là vết thương nhỏ. Chỉ cần không phải bị mũi tên ngọc phù của Đại Tiễn Sư bắn trúng, căn bản cũng không có khả năng động tới căn bản của hắn, nhưng máu con chó kia đã dung nhập bên trong máu của bản thân hắn, giờ phút này phát tác ra, trái tim đều có dấu hiệu vỡ tan. Lần này, Tưởng nguyên soái bị thương không nhẹ. Thiên Địa Luân nhất thời xuất hiện khê nứt. Hàng trăm âm binh theo kẽ nứt, nhào tới phía sau lưng của hắn. Thanh đao trong tay giơ lên, muốn chém hắn thành thịt vụn. Tưởng nguyên soái ra sức nhảy về phía trước một cái, liền lên đài cao. Đối với âm binh phía sau, hắn đã không có lòng dạ nào giết nữa. Trên đài cao, trên mặt đất đã đầy bụi bặm, phai mờ dấu vết Tô Kính đã từng lưu lại. Chỉ có điều trên bàn kia, còn có một vị trí trưng bày ấn tín. Tưởng nguyên soái đi tới phía sau cái bàn, vươn tay, vuốt ve ở trên bàn, thương thế trong trái tim lại tăng lên. Dấu vết này… là Phong Thần Ấn! Đáng chết. Quân đội công kích đế quốc này đã đi qua di tích Vũ Thánh. Phong Thần Ấn, chỉ có Vũ Thánh mới có thể tự tay chế luyện ra. Mình cũng không có cách nào mô phỏng chế tạo ra được. Nếu như là mình, chỉ có thể chế luyện một bộ hổ phù thay thế, sau khi giết chết một Long Khí, cũng miễn cưỡng có một phần trăm uy năng của Phong Thần Ấn. Đối phương ngay cả Phong Thần Ấn cũng cầm đi. Mình còn có hy vọng gì? Giờ phút này, Tưởng nguyên soái gần như là mất hết can đảm. Chỉ là cường giả Binh Gia, dù sao cũng là người trải qua rèn luyện sinh tử. Chỉ là sau một lát mất mát, Tưởng nguyên soái giơ tay lên, lau đi vết máu ở khóe miệng. Hắn nhìn trăm vạn âm binh dưới đài cao, cười ha hả. Nếu như đối phương thu Phong Thần Ấn, vậy có thể hoàn toàn khống chế không gian này. Âm binh thả ra chém giết quân đội của mình. Trăm vạn đại quân của mình, cũng không qua nổi những âm binh công kích. Chỉ khoảng gần nửa buổi tối, lại có thể khiến cho mình bị tiêu diệt hoàn toàn.