[Dịch] Hồng Liên Bảo Giám

Chương 810 : Nguy hiểm không chớp mắt (2)

Ngày đăng: 05:02 22/08/19

Trong tay Đường Hà, bảy cái Thần Đan bay lên. Một quả hóa thành thần long. Sáu quả khác, hóa thành đạo nhân trẻ tuổi có diện mạo tương tự với hắn, dẫn theo mấy trăm chiếc chiến xa, ngăn cản lối đi. Nếu như là thời điểm bình thường, những chiến xa này thật sự quá buồn cười. Tất cả đều sử dụng gỗ thô tạm thời tạo lên. Tùy tiện một đạo thuật là có thể ầm ầm đổ sụp xuống. Chỉ có điều Đường Hà ban đầu vốn chính là trông cậy vào những chiến xa này dùng để chặn đường, cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào chúng để đấu tranh anh dũng. Vật này là tường thành tạm thời, lại mang theo trọng nỏ, cung cấp cho vô vọng đạo binh sử dụng. Sau trận đánh nhau lần này, cho dù những chiến xa không lọt vào công kích, cũng sẽ tổn hại. Hắn cũng không phải là Tô Kính, đâu có thể nào bất cứ lúc nào cũng chế luyện ra chiến xa tinh phẩm. Đường Hà xuất hiện, ngăn cản ở phía trước. Sắc mặt những chiến sĩ Tiên Cảnh này vàng như đất. Hắn thấy được thần long, thấy được sáu cái Thần Đan biến thành đạo sĩ. Mỗi một loại, thực lực đều tương đương với mình. Thậm chí thần long này còn cường đại hơn một chút. Trong quân đội phía sau mình, căn bản đang không có một người nào có lực lượng so sánh với được với những người này. Huống hồ tướng bên thua, làm gì có được dũng khí liều một trận sinh tử với đối phương hợp lại một sinh tử. - Ngươi là ai? Nhìn thấy được Đường Hà chậm rãi tới gần, chiến sĩ này không nhịn được mở miệng hỏi thăm. Hắn dùng chính là ngôn ngữ phù văn. Cho dù đối phương là sinh vật dị vực đến từ vực sâu, đều có thể nghe hiểu được vấn đề của mình. Đường Hà ngây ra một lúc, không biết trả lời như thế nào. Hắn chỉ thần long trên bầu trời, chém một cái xuống phía dưới. Chiến sĩ này thấy hắn cũng không trả lời, trường thương trong tay đâm về phía cằm của thần long cằm. Thần long mở miệng chính là một đạo hỏa diễm. Chiến sĩ này bị lực trùng kích cường đại thổi bay ra ngoài. Trong nháy mắt, binh lính sau lưng bốc cháy lên. Hơn trăm cận vệ trong nháy mắt đã tử vong. Đường Hà cảm giác một chút, quả nhiên tồn tại tiêu diệt dị vực. Thiên ý của Thần Châu không có các biện pháp mang tính trừng phạt gì. Mình cũng không cảm giác được có nhân quả gì ở bên trong. Hoàng đế đến vị diện khác chinh chiến, quả nhiên là chuyện có đạo lý. Hình như pháp tắc Thiên Đạo trực tiếp của Thần Châu rất cổ vũ mọi người làm như vậy. Đáng tiếc, thân phận của mình ở trong gia tộc còn chưa đủ. Nếu không, cũng có thể có nửa vị diện tới dùng một chút. Lần này trợ giúp Tô Kính, quay đầu lại tự mình biết tọa độ chỗ đó, có thể nắm lấy. Trong lòng Đường Hà vui mừng. Sau khi xác định giết chết những người này không có vấn đề gì, hắn lập tức lệnh cho sáu cái Thần Đan bay lên. Từ trên đánh xuống dưới, các đạo thuật ùn ùn kéo đến, công kích qua. Chiến sĩ bị thổi bay, mắt thấy những binh sĩ do mình khổ cực tập trung lại, bị đạo thuật cường hãn giết chết trong nháy mắt, trong lòng bi thương căm phẫn. - Vì sao? - Bởi vì các ngươi phải chết, bằng không ta cũng lười động thủ. Đường Hà cuối cùng cũng trả lời vấn đề của hắn. Chỉ là đáp án này khiến cho người chiến sĩ tuyệt vọng. Đối phương ngay cả tâm tư thu nạp tù binh cũng không có. - Nếu như ngươi chịu đầu hàng, có thể nói với ta. Tô Kính xuất hiện ở phía xa. Ánh mắt chiến sĩ này lóe lên. Hắn nhìn ra được, đẳng cấp của Tô Kính thật sự quá thấp. So với mình còn kém bốn năm cảnh giới. Nhưng không ngờ người nàylại là thủ lĩnh của đối phương. Ở trong phạm vi công kích của mình xuất hiện, phía sau một đám mỹ nhân tuyệt thế vây quanh, đơn giản là không biết sống chết. Đây là hoa hoa công tử từ nơi nào đi ra? Chiến sĩ này nhìn thấy được Tô Kính, lập tức có chủ ý. Hắn muốn chém giết Tô Kính, đổi lại tôn nghiêm của mình. Hắn thậm chí không có bất kỳ do dự gì, trường mâu trong tay chỉ về phía trước, toàn thân hóa thành tia chớp, vọt tới trước mặt Tô Kính. Tốc độ này, gần như khiến người ta nhầm tưởng rằng hắn sử dùng trận pháp của Luyện Khí Sĩ truyền tống qua. Tô Kính xuất hiện, Đường Hà khiếp sợ nhảy lên. Chiến sĩ này có bí pháp gì hắn còn không biết. Tô Kính lại cứ như thế chạy đến. Nếu chẳng may bị người ta giết, tất cả những gì mình đầu tư vào, cũng có thể sẽ bị mất hết. Đây chính là tổn thất giống như phá sản! Chiến sĩ này dường như đang xác minh ý nghĩ của Đường Hà, hoàn toàn không để ý Đường Hà ở phía sau phát ra hai dây điện n màu tím, một lưỡi lê đâm về phía mi tâm của Tô Kính. Trường thương là đẳng cấp đạo khí. Hắn lại tương đương với cường giả Kim Đan tứ trọng, sử dụng lực lượng thần thức tập trung vào Tô Kính, uy áp lĩnh vực cường đại, khiến cho ngón tay Tô Kính vẫn không có cách nào hoạt động được chút nào. Ầm! Một trăm nữ quan ác ma trực tiếp phóng ra quả cầu lửa màu tím từ ngưng kết từ lửa vực sâu, đồng thời đánh vào thiêu đốt cùng một điểm. Đó chính là nơi mi tâm của chiến sĩ Tiên Cảnh. Hắn đâm Tô Kính thế nào, những nữ quan ác ma này lại phản kích hắn như thế. Lực lượng thần thức của Tô Kính lại không bị khống chế, nhưng cảm giác cơ bắp bị khống chế, tương đối không tốt. Hắn phát hiện, chiến sĩ này căn bản cũng không né tránh. Rõ ràng là mang tâm tư cùng mình đồng quy vu tận. Trong đầu Tô Kính, Lục Đạo Thần Giám chấn động lẫn nhau, tản ra một đạo ý niệm. Trong Long Xà Bát Cảnh Hồ bên hông hắn, ngũ lôi định thân châu bay ra ngoài, một phù văn nhỏ nhắn lóe lên một cái. Thân thể chiến sĩ này, nhất thời bị dừng lại ở tại chỗ. Hắn định trụ Tô Kính thế nào, Tô Kính cũng sử dụng phương pháp tương tự, định trụ hắn. Trong lòng Tô Kính cũng khiếp sợ không nhẹ. Đối phương là người quả quyết như vậy. Công kích kia căn bản là không có đường lui. Nhưng giống như hiện tại, sau khi quả cầu lửa biến mất sau, đứng trước mặt hắn lại là một thi thể không đầu, trong tay cầm trường thương. Một trăm nữ quan ác ma đồng thời phóng ra quả cầu lửa, trực tiếp đốt cháy sạch sẽ đầu của đối phương. Cường giả Kim Đan tứ trọng tập kích, thực sự đáng sợ! Nếu không có tồn tại ngũ lôi định thân châu... Thân thể Tô Kính na di ra, chiến sĩ này bỗng nhiên đánh về phía trước, một thương đâm vào trên mặt đất. Hắn mất đi cái đầu, còn không có buông tay, lại dùng thân thương như vậy chống đỡ thân thể, đứng nghiêng ở nơi đó. Trong lòng Tô Kính nghiêm nghị. Lần sau lại có loại chuyện này, ít nhất phải tìm một khôi lỗi đi tới đứng vững, phản kích kẻ địch. Nếu chẳng may kẻ địch không sợ chết thì phải làm sao bây giờ?